CHÚ BÉ - Trang 231

“Ôn-g Vanhtrax, - ông thét tôi từ đầu bàn tới cuối bàn, - ông được dậy dỗ

ở đâu vậy? Trước ông có đi chăn bò không?

- Thưa ông, có, với cô em họ tôi.”
Ông bối rối và đỏ bừng mặt.

“Bà xem thế đấy? Ông nói với bà ngồi bên cạnh. Và quay sang phía tôi:

“Về phòng ngủ!”
Tôi theo lớp học sinh lớn, chúng ít nhiều coi thường tôi, nhưng không

làm tôi khó chịu; chúng làm ra vẻ láu lỉnh, nhưng tôi thấy chúng ngu, ngu
ơi là ngu!... Có một đứa nổi tiếng, đã từng được giải ở kỳ thi, nó gầy, xanh
lét, người như mắc chứng run gân, lúc nào cũng gãi tai, và đầu lưỡi luôn
luôn liếm lên mũi.

Có một thằng nổi tiếng một nửa - Anatôly.

Nó chủ trương là phải có quan hệ tốt giữa học sinh với thầy giáo; nó

muốn mọi người phải hòa thuận vớinhau, - tại sao vậy?

Tôi có vẻ thô kệch; chúng cho tôi là nặng nề khi chơi đuổi bắt, chê tôi là

dân tỉnh lẻ. Anatôly che chở tôi.

“Rồi nó sẽ quen dần, đừng làm rầy rà nó! Một tháng nữa, nó sẽ như bọn

mình thôi, hai tháng nữa các cậu sẽ thấy!”

Ừ! chúng cũng không làm rày rà gì tôi nhiều lắm! Tôi khỏe, và thầy mẹ

tôi không có ở đây để làm tôi rụt rè, xấu hổ, vụng về. Chúng giễu tôi, tôi
cóc cần, tôi không bị choáng mắt vì bạn.

Chà! tôi đã có một ý nghĩ khác về những thằng giỏi La-tinh ấy! Tôi thì tôi

thấy là ở tỉnh lẻ vui hơn!

Chúng nói luôn miệng nhưng lúc nào cũng chỉ nói một chuyện, nào thằng

này trúng giải, thằng khác suýt trúng; nào thằng Giécbiđông dùng sai chữ,
thằng kia bị lỗi văn pháp...

“Ở lớp ông Labađăng, mày biết không, thằng bé đáng lẽ được nhất về

môn dịch tiếng Hy-lạp, nó không đến thi vì thầy nó chết vào lúc buổi sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.