CHÚ BÉ - Trang 232

Ông Labađăng đi tìm nó, hứa sẽ cho xe đưa nó về để đưa ma thầy nó. Nó
không nghe và cứ tiếp tục khóc.”

Chúng có vẻ cho thằng bé đó là ngốc.

Nhà trọ dẫn thẳng tới trường Bônapáctơ.

Thứ ba, học trò có quyền ở lại để gọt sửa bài thi, và tôi ở lại cho tới khi

bóng ông giáo sư vừa khuất ở góc đường là tôi cũng chuồn. Tôi có trước
mặt cả một tiếngđồng hồ tự do, hết giờ tôi sẽ đến gặp người gác cổng
nhàông giáo, đưa bài làm mà người ta tưởng là lúc này tôi đang hoàn thành.

Tôi đi tha thẩn trong các phố đầy những phụ nữ để tóc trần; họ vui vẻ và

xinh đẹp làm sao với những chiếc áo rộngđể thợ mặc ở xưởng! Tôi đưa mắt
nhìn theo họ, tôi lắng nghe họ hát khẽ, và qua cửa kính tôi nhìn họ ngồi ăn
sáng bên cạnh những người thợ chạm vận áo choàng trắng, và thợ in đội mũ
gấp bằng giấy. Đó là tất cả những cái tôi ngắm nhìn.

Tôi không muốn đi xem các tượng đài, tuy tôi không còn vướng víu hành

lý, tôi thấy là tất cả các tảng đá đều giống nhau, và tôi chỉ thích những cái gì
biết đi lại và những cái gì sáng lấp lánh.

Vậy là tôi chẳng biết gì về Pari cả, chỉ biết loanh quanh chỗ ngoại ô

Xanh-Ônôrê, đường tới trường học Bônapáctơ phố Mirômexnin, phố Véc,
quảng trường Bôvô; ở đấy tôi thường gặp nhiều người đi ở thuê vận áo gi-lê
đỏ, và nhiều chị hầu buồng đội khăn trùm đầu, các dải băng tay phấp phới
trong làn gió nhẹ.

Chủ nhật chúng tôi đi chơi.

Chúng tôi thường hay đi chơi về phía điện Tuynlơri, trong con đường

Lợn lòi.

Con Lợn lòi ấy! tôi ghét nó, nó làm tôi khó chịu với cái mõm đá của nó.

Tuy nhiên, từ ngày ông Seluy trở thành giám thị của chúng tôi thì tôi

cũng đỡ buồn.

Ồng là người không tin cái gì cả; ngày chủ nhật, ông để mặc chúng tôi đi

tản mát khắp các ngả, miễn là tới sáu giờ chúng tôi phải có mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.