CHÚ BÉ - Trang 235

Chẳng thà tôi ốm yếu hơn mà được ấm áp hơn.

Những ngày chủ nhật mưa, chúng tôi tới các viện bảo tàng.

“Bao giờ cũng có thể học được một điều gì đấy”, Matútxanh nói, khi

bước vào phòng triển lãm.

“Học được cái gì chứ?

- Mày ngắm các bức họa, các tượng cẩm thạch!

- Thế rồi sao?”

Matútxanh bảo tôi là thằng thực tế, và chua chát nói: “Mày là đứa đã làm

những câu thơ La-tinh hay thế!”

Kể cũng đúng!

Matútxanh thấy tôi có vẻ lung lay liền bồi thêm: “Mày khước từ các vị

thần của mày, mày khạc nhổvào cây đàn của mày!

- Thưa các vị, người gác vận áo xanh vừa kêu lên vừa giơ chiếc gậy chỉ

vào đống cám, nếu các vị muốn khạc nhổ thì xin vào xó kia.”

Mãi mới tới năm giờ. Quả thực là tôi không say mê những kiệt tác, và

những đèn đài.

Lúc năm giờ thì Lơmétrơ đến với chúng tôi. Lơmétrơ là một thầy ký

quèn, nên Matútxanh coi thường anh ta. Matútxanh chỉ biết những nghề cao
quý thôi. Nhưng vì Lơmétrơ quen đám cóc vàng và bọn quấy nhộn, nên
Matútxanh đón tiếp anh ta niềm nở.

Lơmétrơ đến và cả bọn đi uống rượu áp-xanh ở quán Rôtôngđơ, hoặc

quán Pixôt, đấy, người ta hy vọng gặp Grátxô. “Ồ! Xanhvin kìa! - Không!
A đúng!”

Rượu ápxanh một khi đã nhấp xong trong bóng nhánhem của lúc sáu giờ,

chúng tôi chuồn về phía Hoàng-Cung, nơi chúng tôi sẽ gặp bạn bè của mình
ở quán Tavécniê. Bao giờ họ cũng ngồi trong phòng to, ở chiếc bàn kê trong
góc. Chúng tôi ăn bữa tối theo giá ba mươi hai xu một suất.

Các thầy ký, bạn của Lơmétrơ, ngồi với người yêu của họ, giầy dép lịch

sự, cô nào nom cũng dễ thương, và các cô cười luôn miệng, chuyện gì cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.