CHÚ BÉ - Trang 236

cười mà không có chuyện cũng cười...

Và những thức ăn mới ngon làm sao!

Khoai nghiền Crêxy, sườn lợn rán Xubidơ, nước xốt Môngmôrăngxy.

Tiện nhịp lắm! Đấy, người ta học sử như thế đấy!

Những món ăn và nước xốt ấy mới cay làm sao, cay xé lưỡi!
Ông Rađigông, là tay vui nhộn nhất bọn, không thích những trò ấy.
“Bồi, một chân giò nướng... Muốn làm chân giò lợn, hãy cầm lấy

chân của các cậu mà gãi.”

Mọi người cười. Tôi thì tôi chỉ nghe không nói gì cả.
“Bạn của ông câm đấy à, ông Matútxanh?”
Tôi nhăn mặt và thốt ra một tiếng, để chứng minh tôi không thuộc

đám môn sinh của linh mục Êpê

[83]

. Người ta bàn luận về tôi ở góc bàn.

“Cái đầu - đôi mắt. Nhưng trông hắn có vẻ ngố lắm!”
Tôi kéo lại bằng những trò đấm sức. Tôi đã hạ những cổtay, tôi bóp

dí những ngón tay, tôi lấy răng nâng cao liễn xúp, tôi nhịn thở tám
mươi giây, làm những người ngồi bên cạnh hoảng sợ vì thấy mạch máu
của tôi căng lên, mắt tôi như lòi ra khỏi đầu.

“Trong lúc ăn, tôi không thích người ta làm thế bên cạnh tôi”, một

người ngồi bên nói.

Chính Rađigông cũng ớn cái trò của tôi.
“Chà! rút cục hắn làm bọn mình khó chịu với cái trò nhịn hơi thở của

hắn!”

Sau bữa ăntối, tôiphải về.

Những học sinh khác ở nhà trọ được đi chơi tới nửa đêm. Lão Lơnhanha -

vì ác ý- buộc tôi phải có mặt từ tám giờ.

Tôi rời khỏi đám, và lại quayxuống phía ngoại ô Xanh-Ônôrê.

Tôi còn phải giết thì giờ khoảng mười lăm phút nữa trước khi về nhà trọ,

nếu tôi về trước giờ, tôi sẽ có vẻ như không biết qua thì giờ ở đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.