CHÚ BÉ - Trang 256

“Tớ biết cái trò này lắm, một người bồi già nói; đây là bọn vờ vịt, họ giả

vờ làm con lừa để được ăn cỏ, rồi lát nữa họ sẽ chuồn thẳng không trả tiền
cho mà xem.”

“Mẹ thích ăn hiệu khác hơn, con thì sao? mẹ tôi hỏi.

- Con cũng vậy, ồ! vâng con cũng vậy. Con ghét cái bài hát: Rửa thằng

bé tội... Đổ thằng bé tội

[91]

... Mẹ con mình đến hiệu Bétxay, cách đây

có vài bước, mà chỉ mất hai hào hai.”

Mẹ tôi đến hiệu Bétxay.

“Ông sẽ cho chúng tôi ăn gì đây, ông bồi?

- Mẹ, không ai gọi Ông bồi!

- A! bây giờ mày lại sinh ra vô lễ đấy! Không nên kiêu kỳ với mọi
người thế, con ạ, không ai biết được mình sẽ ra sao đâu!”

Người bồi không đáp lại câu hỏi lễ phép của mẹ tôi, anh ta đang bận với

một ông khách, anh nói với ông ta:

“Thế chúng ta có một đầu bê, phải không ạ?”

Ông khách gật đầu, ông không chối, đúng là ông có cái đầu bê.

Người bồi quay lại chỗ chúng tôi.

“Thế nào? Ông mách cho mẹ con tôi ăn gì nào? Mẹ tôi nói.

- Bà nên dùng món cá nhồi mỡ.

- Tôi không tới Pari để ăn những món ở nhà tôi cũng có thể ăn được, -
không. - Thế như ông, thì ông ăn gì? Nói cho chúng tôi biết.”

Mẹ tôi đinh ninh là người bồi sẽ nói với mình như vớimột người bạn.

“Kìa, xem nào, có món gì ngon? Ông quê ở đâu thế?.”

Người bồi đề nghị một món, mẹ tôi có vẻ ưng, nhưng không, không, mẹ

tôi nghĩ lại...

“Jắc, gọi ông ta lại!

- Bồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.