CHÚ BÉ - Trang 278

Ngay buổi tối hôm mọi người biết tin tôi trượt người ta đọc thấy trên cửa

nhà tôi:

PHIẾU ĐEN

QUÁN NHỮNG KẺ THI TRƯỢT

THI THẠC SĨ VÀ THI TÚ TÀI

(NGƯỜI TA VẪN MANG PHÂN-TỪ ĐI KHẮP THÀNH PHỐ)

Người ta vẫn mang phân-từ đi khắp thành phố! nghĩa là người ta vẫn cứ

đi dậy phụ đạo và đòi hai mươi nhăm phơrăng một tháng, cứ như người ta
đã thi đỗ ngay lập tức, cứ như là người ta đã đỗ thạc sĩ ngay từ khóa đầu, và
cứ như đứa con trai nhà thi đỗ dễ như trở bàn tay!...

“Jắc, mày không nên ngồi ăn cùng bàn với chúng tao thì hơn.”
Mẹ tôi tội nghiệp như người chết rồi. Ngày nào mẹ tôi cũng chứng kiến

những cảnh đau đớn.

Thầy tôi nhiếc móc tôi về miếng bánh mì tôi ăn.
Mẹ tôi đem thức ăn vào buồng cho tôi, như đem cho một người đi trốn.
“Ôi chao! con không muốn sống thế này nữa! Con muốn trở lại Pari.

- Với quần áo như thế kia ư?” Mẹ tôi vừa nói, vừa nhìn bộ đồ tã của tôi.
Vậy là bao giờ tôi cũng bị chết dụi vì quần áo!
Chà! dù sao tôi cũng cứ đi!
Thầy tôi phong phanh biết chuyện.
“Nếu nó đi, bà bảo nó là tôi sẽ nhờ cảnh sát bắt nó lại.”
Lão Lơnhanha cũng đã lấy cảnh sát ra dọa tôi...
Thầy, thầy muốn cho con trở thành kẻ tù tội sao?
Vậy là thầy tôi có quyền sai người bắt tôi, có quyền đối xử với tôi như

một thằng ăn cắp, thầy tôi làm chủ con người tôi như làm chủ một con
chó...

“Cho tới khi mày đến tuổi thành niên, con ạ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.