CHÚ BÉ - Trang 281

Nhưng tôi đã được thuê dậy học cả tháng, nên người ta trả tiền tôi cả

tháng. “Năm mươi phơrăng “.

Với số tiền đó, tôi đi may quần áo. Mẹ tôi can thiệp vào việc ấy.
“Mẹ sẽ đích thân may cho con, hai mẹ con mình sẽ đi mua dạ.

- Ồ! không, lại thế nữa, không!

- Con trai tôi nó không thương tôi nữa, tối hôm ấy mẹ tôi kể chuyện lại

với bà hàng xóm được mẹ tôi tin cẩn. - Giả thử nó còn để tôi chọn dạ cho
nó!.”

Tôi mua một bộ quần áo may sẵn.
Mẹ tôi lẻn đi theo tôi, và trong lúc tôi mặc cả, mẹ tôi xin gặp riêng ông

chủ hiệu, và trình bày câu chuyện của tôi.

“Ông bán thứ hàng bền cho nó”, mẹ tôi lẩm bẩm, nước mắt vòng quanh!
Bây giờ ăn vận đã tươm tất, tôi mới giao thiệp rộng hơn một chút. Mẹ tôi

yêu cầu tôi đi với mẹ tôi tới nhà những người quen biết.

Mẹ tôi hài lòng và hãnh diện làm sao!
Nhưng giữa chừng một câu chuyện, đột nhiên mẹ tôi nói:
“Trông mới nhăn nhúm làm sao chứ! Và người ta nhìn thấy rõ là chỉ lót

có một nửa! Nếu con ngồi như thế này thì ít nhất cũng còn che đi được!”
(và mẹ tôi kéo gi-lê của tôi cho ngay ngắn, vả nắn nót lại chiếc ca-vát).

Mẹ tôi buồn rầu, chặc lưỡi nói thêm:
“Con có thể khoe là đã chọn được thứ hàng dễ bắt bẩn đấy! Và nó cũng

không buồn hỏi xin mụn để vá nữa!”

Thầy tôi cảm thấy là tôi có một niềm oán hận trong lòng, và một hôm

thấy sắc mặt tôi nhợt nhạt, thầy tôi đâm lo sợ về nỗi tuyệt vọng của tôi:

- Con trai bà đã định uống thuốc độc tự tử đấy, thầy tôi bảo mẹ tôi.
Thầy tôi đến mức tin là có thật.
Người đàn bà tội nghiệp đứng chết lặng, lạnh giá.
Vả lại chính thầy tôi cũng đã mệt mỏi vì cuộc sống của hai cha con tôi

dưới cùng một mái nhà. Căn nhà có vẻ như một căn nhà bị nguyền rủa.

Bà bảo nó viết cho tôi mấy chữ xem nó định làm gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.