CHÚ BÉ - Trang 289

- Đùi anh đầm đìa những máu kia kìa.
Tôi chẳng thấy gì hết.
“Bắt đầu lại, bắt đầu lại!”
Và ngỡ rằng nhảy lùi về đằng sau như tên kia đã làm là đúng kiểu, tôi

liền nhảy lùi lại.

“ Ờ, làm gì mà như một thằng múa rối thế!” ông thầy thuốc nói.
Cuối cùng người ta dẫn tôi đến với nó. Tôi vẫn chưa hiểu tại sao.
“Bắp đùi bị xiên thủng!

- Thật à?

- Mười lăm ngày không được đi lại!”
Ồ! tôi cũng chẳng có nơi nào mà đi lại!
Vậy là tôi đã bị thương, hình như thế. Quả vậy, có máu chảy.
Tên Xanh Xia bắt tay tôi, nói: “Tôi rất lấy làm tiếc...”
Tôi thì tôi chẳng tiếc gì hết. Tất cả chỉ mất có một khắc đồng hồ, và tôi

chẳng thấy làm sao cả ví như dí sắt nung vào chiếc chân gỗ.

Ban sáng, tôi đã để lại cho mẹ tôi mấy chữ: “Con đến chơi nhà một người

bạn”.

Mẹ tôi lại còn nhận xét:
“Trong khi bố ốm, thế là không tốt.”
Tôi đi xe ngựa về nhà. Phải có tiền để trả tiền xe mà tôi lại không có tiền.

Tới nhà, tôi phải xin mẹ tôi ba hào, mẹ tôi ngỡ là tôi điên.

“Bây giờ nó lại đi xe ngựa nữa chứ!.”
Cầu thang tối om.
Tôi vừa leo cầu thang, vừa nắm lấy đùi, không nói gì cả, và, lấy cớ là bị

nhức đầu (người ta ngỡ tôi say rượu), tôi chui vào giường nằm.

Nhưng một bà hàng xóm, - tôi vừa mới chui vào chăn xong. - đã kể lại tất

cả đầu đuôi câu chuyện với mẹ tôi. Mẹ tôi rời khỏi đầu giường của chồng
để tới bên đầu giường tôi.

“Jắc, con đã đi đấu gươm đấy ư!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.