CHÚ BÉ - Trang 45

V. ĂN MẶC

Một hôm, một lữ khách đã coi tôi như một kỳ quan của địa phương, và từ

xa trông thấy tôi, đã phóng ngựa tới. Người đó kinh ngạc tột độ khi nhận
thấy tôi còn sống. Ông ta xuống ngựa, và quay sang mẹ tôi, lễ phép nhờ mẹ
tôi làm ơn cho tôi biết địa chỉ của người thợ may đã may quần áo cho tôi.

“Chính tôi đấy”, mẹ tôi đáp, đỏ mặt vì hãnh diện.
Người cưỡi ngựa lại lên đường và chúng tôi không còn gặp lại ông ta

nữa.

Mẹ tôi hay kể cho tôi nghe về câu chuyện này, về cái ông đang đi phải

ngoặt lại để hỏi xem ai may quần áo cho tôi đấy.

Tôi hay mặc đồ đen, “không gì bền bằng đồ đen”, mà lại là mặc kiểu lễ

phục, áo đuôi tôm, đội mũ cao hình ống; trông tôi giống như một cái bếp lò.

Tuy nhiên, vì tôi mặc chóng hại quần áo, người ta đã mua cho tôi một thứ

vải vàng lờm xờm lông ở nhà quê, đem bọc lấy người tôi. Tôi đóng vai ông
đại xứ nước Lapôni. Người lạ chào tôi; các nhà bác học nhìn tôi.

Nhưng vải may quần của tôi khô lại, cứng nhắc, làm tôi sầy da và chảy

máu.

Chao ôi! Tôi không phải là sống nữa, mà là lê lết.
Tất cả các trò chơi của trẻ con, tôi đều bị cấm. Tôi không thể chơi trốn

đuổi, chạy, nhẩy, đánh nhau. Tôi bò đi, vô tích sự, thui thủi một mình, bị
đứa này chửi, đứa kia thương hại! Và ở ngay giữa thành phố chôn rau cắt
rốn, năm mười hai tuổi, bị cô lập trong chiếc quần đó, tôi đã được nếm mùi
đau khổ âm thầm của tình trạng sống lưu vong.

Bà Vanhtrax đôi khi lại còn nghịch tinh.
Trong ngày hội giả trang, tôi được mời tới dự cuộc khiêu vũ của thiếu

nhi. Mẹ tôi mặc quần áo cho tôi theo kiểu người làm than. Tới lúc dẫn tôi
đi, mẹ tôi có việc phải đi nơi khác; nhưng mẹ tôi đưa tôi tới cổng nhà ông
Puytxơga, nơi tổ chức khiêu vũ.

Tôi không thuộc đường và bị lạc trong vườn; tôi gọi ầm lên.
Một cô hầu gái tới bảo tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.