CHÚ BÉ - Trang 57

Mẹ tôi không thích tôi ngồi câm lặng, miệng há hốc như thế, nhìn nước

chảy.

Mẹ tôi có lý, tôi phí thì giờ vô ích.
“Đáng lẽ mày phải đem quyển ngữ pháp La-tinh ra mà học bài!”
Rồi, làm bộ cảm động, tỏ vẻ ân cần:
“Cứ thả ra là thế đấy, người loang lổ những vệt xanh, đế giầy đầy bùn...

Mua giầy mới cho mày lắm vào để mày làm như thế đấy! Thôi, về nhà ngay
và tối nay không được đi chơi nữa!”

Tôi biết rõ là giầy đi ra ruộng chóng hỏng và lẽ ra phải đi guốc, nhưng

mẹ tôi lại không muốn thế! Mẹ tôi cho tôi ăn học, mẹ tôi không muốn tôi
làm kẻ quê mùa như mẹ!

Mẹ tôi muốn thằng Jắc của mẹ nên Ông.
Phải đâu mẹ tôi đã may áo rơđanhgốt cúc ô-liu cho nó, mua mũ ống, đeo

lót chân cho nó, để nó lại rớt xuống đống phân, quay về chuồng ngựa đi
guốc!

Ôi chao, đúng vậy! Tôi thích đi guốc hơn! Tôi còn thích mùi bác thợ cầy

Flôrimông hơn mùi của ông Xôte, giáo sư lớp tám; tôi thích bó cỏ khô hơn
đọc văn phạm, và tha thẩn trong chuồng bò thích hơn là trong buồng học.

Tôi chỉ thích bó lúa, nậy đá, buộc củi, khiêng gỗ!
Có lẽ tôi sinh ra để làm đầy tớ!
Kinh khủng thật! phải, tôi sinh ra để làm đầy tớ! Tôi trông thấy thế! Cảm

thấy thế!!!

Lạy Chúa! Cầu Chúa hãy làm cho mẹ tôi không biết điều đó!
Tôi sẽ nhận làm Pieruni, thằng bé chăn bò, tay cầm cành lá, cắn quả táo

xanh, dẫn súc vật ra đồng cỏ, gần những cây dâu, không xa vườn trồng cây
ăn quả.

Trong các bụi rậm có hoa dã tường vi đỏ, và trên kia, một đốm lông lởm

chởm, chính là một tổ chim; có những bọ rùa vàng trông như những hạt đậu
biết bay, và trong các bông hoa có những con nhặng xanh có vẻ như đang
say sưa túy lúy.

Người ta để mặc Pieruni phanh áo hở ngực lúc nóng, và đầu bù tóc rối

khối khi nào nó muốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.