CHÚ BÉ - Trang 63

cửa, cái tái nghe choáng óc, một tí điên rồ ấy, cơn bốc ngắn ngủi ấy! Ôi
chao! Sao mà thú vị, mỗi năm một lần! - Khốn nỗi mẹ tôi không điếc cho!

Cái điều tôi khổ nhất là mọi đứa trẻ khác đều rất mực hả hê! Từ cửa sổ,

tôi nhìn sang nhà bên cạnh, nhìn sang nhà ở trước mặt, nào những trống
thủng, những ngựa cụt chân, những con rối gẫy! Và rồi tất cả, đứa nào cũng
mút tay; người ta để mặc chúng phá đồ chơi và nhá kẹo.

Và chúng ồn ào làm sao chứ!
Tôi òa lên khóc.
Là vì tôi cũng chẳng cần nhìn các đồ chơi làm quái gì, nếu tôi không có

quyền lấy đồ chơi ra để muốn làm gì thì làm, tháo ra, đánh gẫy, thổi và dẫm
lên, nếu tôi thích...

Tôi chỉ yêu những đồ chơi đó nếu chúng là của tôi, chứ nếu nó thuộc về

mẹ tôi thì tôi chẳng thiết. Chính vì chúng nó gây ồn và làm điếc tai mà tôi
thích chúng: nếu đặt chúng lên bàn như những chiếc đầu lâu người chết thì
tôi chẳng thèm. Kẹo, tôi chẳng cần nếu người ta một năm mới cho một
chiếc, như để xá tội, khi nào tôi ngoan. Tôi chỉ thích kẹo khi nào tôi có kẹo
thật nhiều.

“Mày dở hơi lắm con ạ!” mẹ tôi nói vậy vào một hôm tôi kể những điều

đó cho mẹ tôi nghe, tuy nhiên mẹ tôi cũng cho tôi một viên kẹo hạnh nhân.

“Đây, cầm lấy kẹo mà ăn với bánh mì.”
Ở lớp học người ta nói về những triết gia thâu tóm cả một bài học trong

một chữ. Mẹ tôi có cái tài như thế, và biết dùng một lời bông phèng, một
chuyện không đâu, để nhắc tôi thế nào là quy luật của một cuộc đời quy củ
và một trí tuệ mực thước.

“Cầm lấy kẹo mà ăn với bánh mì.”
Như thế có nghĩa là: Thằng nhóc điên, viên kẹo hạnh nhân này, mày sắp

nhá nó một cách ngu xuẩn đấy. Mày quên là nhà mày nghèo à! Ăn vậy có
lợi gì cho mày! Mày nghĩ xem! Không ăn thế, mày dùng viên kẹo làm một
món ăn có ích, một khẩu phần, mày ăn kẹo với bánh mì.

Thà ăn bánh mì không còn hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.