CHÚ BÉ - Trang 64

VIII. NGÀY LỄ THÁNH ĂNG-TOAN

Thứ bảy sắp tới là ngày sinh nhật của thầy tôi.
Từ nửa tháng nay mẹ tôi nói với tôi có đến sáu mươi lần.

“Hôm ấy là sinh nhật của - thầy - mày.”
Mẹ tôi nhắc đi nhắc lại, giọng hơi cáu; có lẽ vì tôi không có vẻ động lòng

mấy, hình như thế.

“Thầy mày tên là Ăngtoan.”
Điều đó tôi biết, nhưng tôi không thấy rùng mình: việc đó chẳng có gì là

bí mật và xúc động kịch liệt của một sự phát hiện thần kỳ. Thầy tôi tên là
Ăngtoan, có vậy thôi.

Chắc hẳn tôi là một đứa con hư.
Nếu tôi có hiếu, nếu tôi yêu thầy tôi, điều mẹ tôi nói có lẽ sẽ tác động đến

tôi nhiều hơn. Tôi nặn óc, tôi đấm ngực, tôi sờ nắn mình và tự cào gãi;
nhưng tôi thấy chẳng hề thay đổi chút nào, nhìn vào gương tôi vẫn nhận ra
tôi, vẫn xấu xí và bẩn thỉu như thế. Vậy mà thứ bảy này là ngày sinh nhật
của thầy tôi.

“Mày đã học thuộc lời chúc mừng thầy mày chưa?”
Tôi cũng đã hơi lớn để có thể học một lời chúc mừng - tôi không biết tôi

sẽ đánh bạo bước vào phòng như thế nào, phải nói cái gì, nên cười hay nên
khóc, có cần nhẩy tới rúc mũi vào râu thầy tôi mà cọ không, - mũi đã lau
sạch rồi, hẳn thế! - và nếu tôi tựa đầu vào bộ râu đó một lát thì có phải là
hiếu tử không, hay tốt hơn là nên buông ra ngay rồi đi giật lùi ra ngoài, với
những biểu hiện của sự cảm động, miệng lẩm bẩm: “Một ngày đẹp làm
sao!” Đến lúc ấy, tôi sẽ nhắc lại:

“Vâng, thưa thầy yêu quý...”
Nghĩ đến tôi đã run. Tôi sợ mình có vẻ ngốc nghếch quá... - Không, tôi sợ

là sợ người ta đoán được tôi muốn không phải là ngày sinh nhật thầy tôi...

Ngày sinh nhật của thầy tôi!
Tôi càng lo lắng gấp bội, khi mẹ tôi báo cho biết là tôi sẽ phải tặng một lọ

hoa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.