CHÚ BÉ - Trang 69

Tôi tới đó với cô chị họ Hăngriét.
Chị đến đây để gặp Pie Ăngđrè, người làm yên ngựa ngoại ô.
Anh ta cũng quê ở Farâyron như chị và chắc chị cần báo cho anh biết tin

tức gia đình, nhưng tin tức riêng tư mà tôi không thể biết được vì thấy họ
kéo nhau ra một chỗ để nói riêng với nhau, và chị tôi thì thầm vào tai anh
ta.

Tôi thấy anh ta cúi xuống kia kìa, và má họ chạm vào nhau.
Lúc Hăngriét quay về, chị có vẻ tư lự và không nói gì cả.
Lại có con đường Eghi để dạo chơi, hai bên trồng toàn những cây bạch

dương to. Nghe xa, tiếng bạch dương rì rào như suối chảy.

Trời đang thu; cây bạch dương rụng những chiếc lá vàng ối, cuống lá vẫn

tươi và mặt lá mịn như vỏ lê.

Tôi lấy chân khua nghịch những đống lá ấy.
Xa nữa là những cây dẻ cao, với những hạt dẻ rụng.
Tôi nhặt hạt dẻ đầy các túi để làm tràng hạt; nhưng lúc xâu hạt dẻ tôi

không hề nghĩ tới Chúa lòng lành!

Tôi tưởng tượng là tôi xiên những quả bồ dục những quả bồ dục xinh tươi

ấy, mầu tím, bóng nhẫy, mà tôi đã thoáng trông thấy ở các hàng thịt.

Cái mà tôi thích là ánh nắng lọt qua cành cây và hình thành những mảng

ánh sáng như những vệt vàng trên một tấm thảm; và những con chim, chân
nhún nhẩy như có lò xo, đầu lúc nào cũng ngọ ngoạy; - và nhất là khi trời
mát mẻ, cảnh im lặng này!

Chỉ còn nghe thấy tiếng chuông tu viện Xanh-Mari và tiếng nhạc ngựa

của cỗ xe chạy trên con đường trắng xóa đằng xa...

“Cô Balăngđrô, nghe này, chỉ thấy có tiếng cháu thôi...”
Và tôi hét lên một tiếng, hoặc ném một hòn đá thật cao, nó như choán hết

chân trời rồi rơi xuống.

Nghe như một đòn đánh vào ngực.
Thỉnh thoảng, trên ghế dài đằng cuối đường, một ông và một bà ngồi, nói

chuyện thì thầm với nhau.

Cô Balăngđrô kéo tôi đi ra xa, nhưng tôi cứ ngoảnh lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.