CHÚ BÉ - Trang 71

Tù nhân! Hành khất!
Chắc chắn anh ta thuộc hạng người ấy.
Người ta không muốn thuê anh làm ở các ấp trại, vì trong đời anh đã có

chuyện gì đó.

Anh là con một kẻ chết chém hoặc một tên tội đồ; hoặc chính anh đã có

chuyện lôi thôi với cảnh sát.

Anh rình mò bên bìa rừng, trên bờ sông, trong núi.
Khi nào anh bắt được một con cáo, một con sói, - thỉnh thoảng anh làm bị

thương một con chim ưng, - anh đem con vật hay ổ chim non cho mọi
người xem lấy hai xu ở tỉnh, hoặc lấy một miếng mỡ ở các làng.

Tôi sợ anh mãi cho tới ngày chú Jôdép tôi cho anh mười xu và nói:
“Có khỏe không, Đêxốtxê?”
Và vừa bỏ đi chú tôi vừa nói: “Tội nghiệp thằng cha! Bữa có bữa không!”
TRÊN BÃI BRƠI
Tôi đã có nhiều xúc động ở bãi Brơi.
Người ta đã dựng rạp bằng vải, nom như một con quay to tướng lộn

ngược, và lúc chạy một việc vặt, tôi trông thấy một người da đen to lớn ở
đó.

Đấy là rạp xiếc Buto, vừa mới tới thành phố.

Họ có một con voi và một con lạc đà, một ban nhạc đội mũ sa-kô

[18]

vận áo chùng đỏ, nẹp vàng và ngù vai trông như những miếng pa-tê.

Họ diễu quanh thành phố, đánh trống cái; nữ cưỡi ngựa mặc áo quần kiểu

nữ kỵ-sĩ, và nam cưỡi ngựa bận theo kiểu các võ tướng.

Nông dân há hốc miệng nhìn; trẻ con lốc nhốc chạy theo sau.
Một nữ kỵ-sĩ đánh rơi chiếc roi ngựa.
Chúng tôi có đến mười đứa nhẩy vào nhặt, và đánh nhau để giành phần

đưa chiếc roi trả cô ta. Cô nữ kỵ-sĩ cười; con mắt cô gặp mắt tôi; và tôi cảm
thấy như khi người dì ở Boócđô ôm hôn tôi...

Tôi muốn gặp lại cô ta người đàn bà ấy!
Và cũng là xem lại con lạc đà và con voi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.