CHÚ BÉ - Trang 73

Ở chỗ này này...
Ở chỗ này vải rạp bị hụt, rách ở gần chỗ cắm cọc, và nếu xé rộng thêm ra

chút nữa...

Tôi xé rộng thêm chỗ rách, đặt chân vào - tôi muốn nói là chui đầu vào -

con đường dẫn tới chuồng ngựa.

Tôi nằm phệt bụng xuống đất, trong bùn, và trườn đi như thằng ăn cắp,

như tên sát nhân, giữa đêm tối, trong một rạp xiếc có người!

Tới nơi rồi! Tôi bò dưới ván gỗ, và phải cọc, xây xát cả hai bàn tay; mũi

tôi vập phải một tấm ván dầy, tê điếng; tôi cảm thấy như không còn mũi
nữa, tôi sợ đánh rơi mất nó ở dọc đường; cái mẩu thịt tôi còn sờ thấy chẳng
giống mũi tí nào; nhưng cố gắng chút nữa, thêm một vết thương nữa, là tôi
có thể nhìn thấy cô ta sau khi bò qua sau lưng chị hầu gái béo xù này.

Tôi sắp trèo lên!... Tôi trèo, - tôi bị hẫng mất chỗ tựa... tôi vội bíu chặt lấy

cái gì đó tôi túm được...

Một tiếng thét! ... lộn xộn!
Một người đàn bà khép chặt váy, kêu cứu!
Người ta tưởng rạp xiếc đổ!
Tôi đã bíu vào người chị hầu gái béo, vào chỗ nào tôi cũng không rõ; chị

ta ngỡ là con khỉ hoặc cái vòi voi quờ phải mình.

Bản thân tôi cũng bị người ta túm, vớ đâu túm đấy, rồi quẳng tôi như một

hòn phân vào chuồng ngưa; người ta tra hỏi tôi nhưng tôi không đáp!

Mọi người quấn lấy tôi. Cô ta cũng có mặt, ngay cạnh tôi. Cô ấy! Tôi

nghe thấy tiếng cô ấy, nhưng không trông thấy vì mũi tôi sưng vù.

Tôi về nhà vừa kịp để thu xếp với bà Grêlanh tránh cho tôi khỏi bị đòn, -

(ôi chao! Paola!) và tôi nói hết với bà, - nói hết, trừ mối tình bí mật của tôi!
Chẳng là phạm danh giá của một phụ nữ! Tôi đổ tất cả tội lên con lạc đà,
lưng nó vốn quen mang nặng, và lên con voi mà người ta đã nghi ngờ cái
vòi.

Và đôi khi cố nhớ lại bãi Brơi, bao giờ tôi cũng nhớ ngay đến Paola, và

bắp thịt núng nính của chị hầu gái. Bãi Brơi thu gọn trong rạp xiếc ấy, dưới
chiếc áo may-ô ấy và chiếc váy ấy...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.