CHÚ BÉ - Trang 75

Hai mẹ con đứng đợi giữa đống hòm xiểng. Tuyết đầy các phố, tôi nhìn

bóng những cây đèn nổi trên cái nền trắng lốp ấy. Mắt mẹ tôi lóe ánh chớp
sục sạo nhìn khắp bến; mẹ tôi đi đi lại lại, cắn môi, vặn hai bàn tay, hỏi đi
hỏi lại các nhân viên làm họ phát ngán.

Người ta hỏi xem mẹ tôi muốn vào hay ra, đứng trong buồng giấy hay ra

vỉa hè, liệu còn để hòm xiểng chắn cửa ra vào mãi hay thôi.

“Tôi đợi nhà tôi là giáo sư trường trung học.”
Họ phần nào có vẻ coi thường!
Tôi rất muốn ở trong buồng giấy; chân tôi bị cóng, ngón tay tê, mũi buốt.

Tôi nói vậy với mẹ tôi.

“Jắc!”
Một tiếng “Jắc” mở đầu không hay cho việc nhập thành phố này - và mẹ

tôi càu nhàu trong mồm, hai hàm răng lập cập;

“Nó để mẹ nó chết rét thế này, còn nó thì vào trong kia hơ đùi!”
Nhưng mẹ tôi cũng rất có thể hơ đùi được! Có gì ngăn cản đâu, vì người

ta đã hỏi mẹ tôi có muốn vào ngồi bên cạnh lửa hay không kia mà.

Thầy tôi đến, thở không ra hơi.
“Tôi đến muộn... (Thầy tôi lau trán). Bà đi đường bình yên chứ?” (Thầy

tôi giơ tay ra đón mẹ tôi nhưng bị hẫng.)

Thầy tôi quay sang phía tôi:
- A! Jắc đấy à!
“Ông ngỡ tôi dẫn đến cho ông đứa trẻ nào khác ư!” mẹ tôi nói.
Thầy tôi đáp: “Không, không!” - có nghĩa là - thầy tôi cũng không biết

nói ra sao nữa.

Thầy tôi lại tới để hôn tôi, nhưng cũng bị hẫng; như đã bị hẫng với mẹ

tôi. Thật vô duyên và xúi quẩy cái chuyện ôm hôn.

“Tôi bận việc với ông quản lý, ông Lôriê, bà biết đấy... tôi tưởng là xe

ngựa...”

Chẳng ai đáp lạithầy tôi hết thảy!
Chúng tôi đáp xe ngựa về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.