CHÚ BÉ - Trang 89

XI. TRƯỜNG TRUNG HỌC

Vậy thầy tôi là giáo sư lớp bảy, giáo sư sơ cấp, như hồi ấy người ta

thường gọi.

Tôi học ở lớp thầy tôi.
Chưa bao giờ tôi ngửi thấy mùi thối hoăng đến như thế. Lớp này ở gần

chuồng xí, mà lại là chuồng xí của trẻ con!

Suốt một năm ròng, tôi nuốt cái không khí uế tạp ấy. Người ta đặt tôi

ngồi gần cửa ra vào vì đấy là chỗ tồi nhất, và với tư cách là con giáo sư, tôi
phải ở bộ phận tiền phong, vị trí hy sinh, nơi đầu sóng ngọn gió...

Ngồi bên tôi là một chú bé, sau này trở thành một nhân vật cao cấp, một

đại tỉnh trưởng, nhưng hồi ấy nó là một thằng nhãi ngỗ nghịch, tuy vây rất
ngộ nghĩnh, và chẳng phải là bạn xấu.

Nó phải là thằng tốt thật tôi mới không thù nó về cái ba trận đòn mà thầy

tôi đánh tôi, vì nghe thấy ở phía chúng tôi một tiếng động khôi hài, hoặc ở
giữa giầy của chúng tôi phọt ra một tia mực. Chính thằng bạn ngồi cạnh tôi
giở những trò đó.

Mỗi lần thấy nó sửa soạn một trò tinh nghịch, tôi lại run lên; vì nếu nó

không bị lộ do một hớ hênh nào đó và nếu tội của nó không rành rành ra
đấy, thì chính tôi sẽ phải chịu đòn thay; nghĩa là thầy tôi lặng lẽ rời khỏi
bục, bước tới beo tai tôi, và cho tôi một cái cái đá, có khi ba. Thầy tôi cần
phải chứng minh là mình không nuông con, không thiên vị. Thầy tôi chỉ
nuông tôi bằng những trận đòn ra đòn, và cho tôi được ưa thích những cái
đá vào đít.

Bắt buộc phải đánh con mình như thế, thầy tôi có đau lòng không?
Có lẽ có, nhưng thằng bạn ngổ ngáo ngồi cạnh tôi lại là con một nhà

quyền thế - Bắt nó chép nhiều bài phạt, beo tai nó, ấy là gây sự rắc rối với
mẹ nó, một bà sính làm đỏm thường tới phòng tiếp khách của nhà trường
với chiếc áo lụa dài lê thê, sột soạt, đeo “găng” ba cúc, tươi như bơ.

Để được thoải mái, thầy tôi vờ coi như tôi là thủ phạm tuy thầy tôi biết

chính là thằng kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.