CHÚ BÉ - Trang 92

lấy được sách; tôi cầm lên, nhìn tên sách:

RÔBANHXÔNG CRUYDÔÊ
Trời đã tối.
Tôi thình lình nhận thấy trời đã tối. Tôi vùi đầu vào quyển sách này đã

bao lâu rồi? - mấy giờ rồi?

Tôi không biết, nhưng hãy xem, tôi còn đọc được nữa không! Tôi dụi dụi

mắt, tôi căng mắt nhìn, các chữ nhòa đi, các dòng chữ lẫn lộn với nhau, tôi
còn nhận ra lờ mờ một chữ, rồi không nhìn thấy gì nữa.

Tôi sái cả cổ, gáy đau, ngực tức; tôi đã mê mải cúi xuống các chương

sách không ngẩng đầu lên, không nghe thấy gì, háo hức vì tò mò, bám chặt
lấy Rôbanhxông, người bị một niềm xúc động bao la xâm chiếm, bị khuấy
động đến tận đáy lòng, tận não óc; và vào lúc mặt trăng lưỡi liềm nhô lên ở
xa xa, tôi tưởng tượng tất cả các chim chóc của hòn đảo đang bay qua
ngang trời và tôi trông thấy một ngọn bạch-dương cao vút in bóng lên nền
trời như cột buồm của Gruydôê! Tôi tung ra những ý nghĩ của tôi đầy
không gian trống rỗng, hệt như Gruydôê tung ra đầy chân trời những nỗi lo
sợ của mình; đứng tựa bên cửa sổ, tôi mơ cảnh cô đơn vĩnh cửu, và phân
vân tự hỏi nên trồng bánh mì ở chỗ nào...

Tôi đói: đói lắm.
Liệu tôi có phải đi đến nước ăn thịt những con chuột đang rúc dưới gầm

sàn buồng học không? Làm thế nào cho có lửa? Tôi lại khát nữa. Không có
chuối! Ôi chao! Anh ta thì có những quả chanh tươi. Mà tôi lại rất ưa nước
chanh!

Lách cách, người ta quay chìa trong ổ khóa.

Có phải Văngđrơđi

[25]

đấy không? Hay bọn mọi?

Đấy là thầy giám thị bé nhỏ, lúc thức giấc, chợt nhớ ra là thầy đã quên

tôi, và thầy đến xem tôi đã bị chuột ăn thịt chưa hay là chính tôi đã ăn thịt
chúng nó.

Thầy có vẻ hơi bối rối, tội nghiệp! - thầy thấy tôi rét cóng, mệt lả, tóc khô

cứng, bàn tay hâm hấp nóng; thầy cuống cuồng xin lỗi và kéo tôi vào buồng
riêng, bảo tôi nhóm lửa thật to ngồi sưởi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.