CHÚ BÉ THÀNH PARIS - Trang 132

- Kia là cảnh mở màn.

Dừng một lát, ông lại nói tiếp:

- Cái khu vườn đẹp đẽ, yên tĩnh này cũng bị loạn lạc xâm nhập rồi đấy!

Lúc bây giờ, đứa bé cắn một miếng bánh rồi nhổ ra và thình lình khóc

lên. Người cha hỏi:

- Sao con lại khóc?

- Con không đói nữa.

Cái miệng cười của người cha càng bành ra.

- Ồ! Ăn bánh ngọt thì cần gì phải đợi đói?

- Con chán cái bánh này lắm rồi.

- Con không thích nữa à?

- Dạ!

Người cha chỉ mấy con thiên nga đang bơi lội phía xa.

- Thế thì ném cho mấy con ngỗng kia đi.

Đứa bé do dự. Người ta không thích bánh nữa, đành thế, nhưng đó

không phải là lý do để ném đi. Người cha bèn giải thích:

- Phải có lòng nhân đạo con ạ. Phải biết thương yêu loài vật.

Ông ta nói thế rồi giằng lấy cái bánh, ném xuống hồ nước. Hai đứa bé

đói khát nhìn theo mà tiếc đứt ruột. Chiếc bánh kia rơi không xa bờ lắm, mà
hai con thiên nga thì đang bơi ở xa. Chúng đang mải mê một miếng mồi gì
đó ở tận giữa hồ. Chúng không trông thấy miếng bánh. Ông tư sản ngại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.