CHÚ BÉ THÀNH PARIS - Trang 83

phố có hơi thở của rất nhiều người. Bóng tối dày đặc, không trông thấy gì,
nhưng lại đoán biết rất rõ. Một rừng dây thép nhỏ như kim và gần như
không nhận ra đang cử động giống hệt những tia sáng lân tinh chằng chịt
mà những lúc mắt đã nhắm nghiền và ta mơ màng sắp ngủ, song vẫn như
nhìn thấy. Đó là lưỡi lê và nòng súng lờ mờ trong ánh sáng ngọn đuốc ở đầu
này chiếu vọng tới.

Một phút im lìm. Cả hai bên dường như đang chờ đợi. Bỗng từ đáy bóng

tối, một giọng người hô to: “Ai?” Nghe hô mà không thấy bóng người,
chẳng khác gì bản thân đêm tối tự thét lên, nên càng ghê rợn. Cùng lúc đó
có tiếng súng lách cách chực bắn. Enjolras đáp lại bằng một giọng tự hào
sang sảng:

- Cách mạng Pháp.

- Bắn! - Giọng người bên kia hô.

Một làn chớp làm đỏ rực mặt trước các dãy phố như thế có một cánh cửa

lò vụt mở ra rồi đóng sập ngay lại. Một loạt súng kinh khủng nổ ầm ầm vào
chiến lũy. Lá cờ đỏ rơi xuống. Loạt đạn bắn sát và dày đến nỗi làm gãy
ngang cán cờ, nghĩa là đầu mút cái càng của chiếc xe khách. Nhiều viên đạn
từ bờ tường dội ra, lạc vào chiến lũy làm một số người bị thương.

Loạt súng ban đầu ấy nghe lạnh cả người. Cuộc tấn công thật dữ dội. Nó

đáng làm những người can đảm nhất cũng phải suy nghĩ. Rõ ràng nghĩa
quân phải đương đầu với cả một trung đoàn là ít.

- Các đồng chí! - Courfeyrac thét to - Đừng phí đạn! Chờ cho chúng nó

tiến sâu vào trong phố rồi hãy bắn trả.

- Và trước hết, - Enjolras nói - phải giương ngọn cờ lên.

Anh nhặt lá cờ vừa rơi ngay chỗ chân mình. Bên ngoài có tiếng que

thông nòng, quân đội chính phủ lại lắp đạn. Enjolras hỏi lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.