CHÚ BÉ THÀNH PARIS - Trang 9

ấy câu hỏi, đáp như vậy mà thôi. Chú bé về nhà và lại ra đi trong chớp
nhoáng.

Chú bé sống không chút tình thương yêu, cũng như những đám cỏ nhợt

nhạt trong hầm tối. Chú không lấy thế làm đau khổ mà cũng không trách ai.
Chú cũng không biết đúng ra một ông bố, một bà mẹ thì phải như thế nào
với con cái. Ấy thế mà bà mẹ lại rất yêu thương hai chị của chú.

Do thủ đoạn lừa lọc, tống tiền, cha mẹ chú Gavroche và đồng bọn bị sa

lưới pháp luật. Không hay biết tai biến đã xảy ra với gia đình mình,
Gavroche ít hôm sau lại về thăm nhà như thường lệ. Trời đã tối hẳn, giữa
tháng Hai giá rét mà chú bé chỉ mặc một cái quần vải. Chú bé xanh xao, gầy
guộc và rách rưới ấy vừa đi vừa hát vang. Ở góc phố Petit-Banquier, một bà
già đang lom khom bới đống rác dưới ánh đèn treo ngoài phố. Chú bé đi
qua chạm phải bà già, liền lùi lại và kêu lên:

- Kìa! Thế mà mình tưởng là một chú chó kếch sù, kếch sù.

Mắt nheo nheo, miệng chú chu lại, còn tay thì huơ trong không trung.

Lần thứ hai nói tiếng kếch sù, chú rống lên một cách hài hước. Có lẽ phải
viết hoa lên mới hình dung đúng cách nói đó. Một chú chó kếch sù, KẾCH
SÙ. Bà già ngẩng lên giận dữ, làu bàu nói:

- Thằng oắt con! Nếu bà không cúi xuống thì bà đã đá cho mày một cái

toạc mông.

Đứa bé đi xa còn quay lại kêu lên:

- Êu! Êu! Hóa ra mình không nhầm.

Bà già tức uất người lên, đứng thẳng dậy, ngọn đèn đỏ lòm chiếu rõ

khuôn mặt nhợt nhạt, xương xẩu, nhăn nheo của bà. Cả người bà lẫn trong
bóng tối, chỉ còn trông thấy cái đầu. Có thể nói đây là khuôn mặt của còm
cõi lồ lộ dưới ánh đèn trong đêm tối. Đứa bé ngắm bà, nhăn mặt lại rồi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.