CHÚ BÉ TRONG VALI - Trang 112

Đám đông hét lên đe dọa. Không, không nên chế giễu họ.

Xư-ra-e-xkin nói:

— Xin các vị đừng để tâm. Mỗi khi nhớ đến chiếc quần dài của Pi-ta-go

là tôi lại bật cười.

— Hãy nói rõ hơn nữa xem nào.

— Quần của Pi-ta-go có mọi chiều đều bằng nhau... như vậy là dễ nhớ

định lý...

— Ờ, - ba người lưu trữ đồng thanh kêu lên thán phục. - Cách diễn đạt

như vậy ngay cả chúng tôi cũng không biết.

Họ rút phấn ở trong túi ra và vẽ lên mặt đường nhựa. Không ai để ý đến

Xê-ri-ô-gia nữa. Đám đông chăm chú theo dõi động tác của những người lưu
trữ.

Xê-ri-ô-gia đến gần An-ca, huênh hoang:

— Mình ra bài tập cho họ đấy. Cô hãy tặng tôi một nụ cười đi.

Cô bé nhìn chú như nhìn một người có phép lạ. Cô thò tay vào giỏ lấy ra

cho Xê-ri-ô-gia một nụ cười lấp lánh. Xê-ri-ô-gia cầm lấy nụ cười vẫy vẫy
và nói:

— Cứ để cho họ suy nghĩ đến sáng. Đi về nhà chúng tôi đi, ở đó mọi cái

đều khác hẳn. Chúng tôi chơi bóng, quả bóng tròn chứ không phẳng. Con
mèo ở chỗ chúng tôi lông mượt mà, mềm mại. Còn chó, chó ở chỗ chúng tôi
đâu có thế này. Cô mà trông thấy con chó bông nó cắn đuôi thì phải đến cười
vỡ bụng. Tôi sẽ giới thiệu với cô anh em Điện Tử của tôi.

— Tôi rất muốn chơi bóng tròn, - An-ca thở dài. - Tôi rất muốn vuốt ve

con mèo lông mượt, nhưng tôi không biết thế nào là tròn và thế nào là mượt.
- An-ca khóc nức nở vì đau khổ. Cô lau những hạt nước mắt phẳng bằng nụ
cười vàng rực.

Lúc đó, ba người lưu trữ đến chỗ chúng. Người thấp bé đội mũ trụ

nghiêm giọng hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.