CHÚ BÉ TRONG VALI - Trang 179

Điện Tử thận trọng lướt trên các phím đàn. Những âm thanh dìu dịu vang

lên, làm cho nhà sư phạm giàu kinh nghiệm phải ngạc nhiên. Bà chăm chú
nhìn theo đôi bàn tay chú bé. Khó mà nói những bàn tay này chuyển động
mềm mại, duyên dáng. Nhưng chúng chạm vào các phím đàn rất chính xác,
mỗi lúc một nhanh, một mạnh. Những âm thanh cứ mỗi giây phút một mạnh
lên, tưởng như gió cuộn sóng dồn cùng âm nhạc lùa về đây và chiếc dương
cầm khổng lồ bóng loáng như tiến dần về phía người nghe, dần dần choán
hết cả căn phòng.

Không sao phân biệt nổi các ngón tay chơi đàn; nó quyện với các phím

đàn và vang lên như cùng một lúc. Chiếc dương cầm vang lên dữ dội, làm
cho bà của Vô-va tưởng như đang nghe hòa tấu của mấy cây đàn với hàng
chục bàn tay diệu kỳ. Âm thanh dồn dập chói tai hoa mắt. Ngay cả Vô-va
vốn hờ hững với âm nhạc là thế, vậy mà bây giờ cũng phải bíu vào nắp đàn
dương cầm cho khỏi ngã.

— Ôi! - Giáo sư sợ hãi kêu lên. - Bà bị choáng.

Âm nhạc ngừng lại.

Vô-va chạy bổ vào bếp mang ra một cốc nước lạnh. Bạn nó ân hận đứng

cạnh đi-văng mà bà nó đang ngồi tựa lưng vào gối. Bà nhìn nhạc sĩ và mỉm
cười. Nụ cười rất đôn hậu.

Bà nói khẽ, giơ tay ra hiệu không uống nước:

— Các cháu đừng lo. Bà chóng mặt không đúng lúc thôi... Xê-ri-ô-gia,

cháu chơi đàn giỏi lắm. Nếu chịu khó luyện tập thường xuyên, cháu sẽ có
thể sánh với Li-xtơ

[17]

hay là Rích-te

[18]

- Cháu hãy nhớ, đây là lời nói của

một nhạc sĩ già... Còn bây giờ các cháu hãy đi mà chơi trò người Sao Hỏa.

Bọn trẻ nhẹ nhõm người chạy ra cầu thang. Vô-va nhìn bạn từ đầu đến

chân và thì thầm:

— Thiên tài. Cái gì cậu cũng có tài năng. Không hiểu tại sao mà cậu có

được như thế. - Nó vỗ vào trán. - Cậu nói cho mình biết, chiếc đàn dương
cầm vẫn nguyên lành đấy chứ? Mình hoàn toàn không để ý...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.