Mắt mẹ sáng long lanh.
Tôi không biết tại sao tôi không đến chỗ mẹ. Tôi không biết tại
sao tôi không với tay ra để chạm vào mẹ. Thay vì thế tôi lại vòng tay
ôm lấy Không Nhà, cảm nhận sự khỏe mạnh của nó. Bằng cả trái
tim mình, tôi nói, “Mẹ biết tại sao phải không mẹ? Chú chó này
nhắc con nhớ đến mẹ.”
Tiếng cười ấm áp trong hơi thở mẹ đi theo làn gió, bay bổng
trên mặt hồ thoáng đãng. Một con chim diệc bay lên từ ngọn cây bị
gãy ở giữa hồ; nó dang rộng đôi cánh vút lên trời cao và đi mất.
Sam vỗ nhè nhẹ lên tay tôi, “Cậu phải tìm cách để giữ chú chó lại,
chăm sóc nó.”
Mẹ cười rất tươi với Sam. Nếu cậu ấy có thể nhìn được, cậu ấy
sẽ nhận ra mẹ đang nhìn thẳng vào cậu ấy và cậu ấy cũng đang
nhìn thẳng vào mẹ.