31.
tôi dẫn Sam đến kho chứa đồ.
“Đây là cái gì vậy?” Sam hỏi. Nó là cây đàn ghi-ta của bố, được
đựng trong một cái túi vải bạt hình cây đàn có dây khóa.
“Bố không còn chơi nữa,” tôi vỗ vỗ lên tay Sam. “Bố nói nó bị
hỏng rồi.”
Sam mở dây khóa ra và chạy ngón tay lên những sợi dây đàn, áp
tai trái của cậu ấy lại gần. Thế rồi, cậu ấy tìm ra chỗ nó bị hỏng;
miếng gảy đàn ở dưới đáy túi bị gãy làm hai mảnh, nhìn giống như
một trái tim vỡ.
Tôi gắn lên tường bức ảnh mẹ đang ôm tôi khi tôi còn là em bé,
mẹ đang nhìn tôi, mỉm cười, đầy tình thương. Tôi gắn nó cạnh bức
ả
nh mới của Không Nhà.
Rồi tôi nói với Sam. Đôi khi tôi phải giải thích cho Sam những
thứ cậu ấy chưa bao giờ nghe nói đến. Thỉnh thoảng cậu ấy dường
như hiểu được nhờ sự thông minh và trái tim sáng láng bí ẩn của
mình.
“Cậu nghĩ ngoài đó có gì?” Tôi đánh vần.
“Dây phơi” Sam trả lời.
“Không, ở ngoài kia cơ, trên không trung ấy.”
Sam tư lự. “Thiên đường,” cậu ấy vỗ nhẹ lên tay tôi.
“Có lẽ.”