Sam mỉm cười. “Cậu có phải là một ngôi sao không?” Cậu ấy hỏi.
“Không phải, tớ không phải là một ngôi sao.”
“Vậy ai là ngôi sao?”
Không còn đường lui nữa rồi. “Mẹ tớ,” tôi trả lời. “Mẹ tớ mất
hồi năm ngoái.”
Sam im lặng một lúc, vẫn ngồi yên.
“Tại sao mẹ cậu lại đi xa quá vậy?” Cậu ấy vỗ vỗ vào tay tôi.
Có lẽ tại vì câu Sam nói với tôi, tôi cũng không biết nữa, khiến
tôi có cảm giác mẹ như đang ở ngay đây, trong kho chứa đồ này,
ngay cạnh bên tôi.
“Có thể mẹ tớ không đi xa,” tôi vỗ tay Sam trả lời.
Sam không nói gì cả. Cậu ấy ngồi tựa vào khuỷu tay, cười toe
toét.
“Tại sao cậu lại cười?” Tôi hỏi.
Rồi bỗng nhiên tôi cảm thấy không muốn kể cho cậu ấy nghe
nữa. Cậu ấy sẽ cười nhạo tôi, nói nó không phải là thật, và tôi cảm
thấy mình thật ngốc nghếch khi tin tưởng cậu ấy. Cậu ấy dẫu có
bị mù và điếc, nhưng cậu ấy cũng chỉ giống như bao người khác.
Tôi đẩy tay cậu ấy ra chỗ khác.
Cậu ấy lấy tay quệt miệng mình, xua đi nụ cười chế nhạo.
“Không cười, không cười nữa. Có chuyện gì vậy?” Cậu ấy hỏi,
nắm chặt tay tôi.