CHÚ CHÓ KHÔNG NHÀ - Trang 120

Tôi nhìn ra ngoài qua cái cửa sổ ẩm ướt. Tôi tự hỏi không biết

bố sẽ nói gì nếu Jed nói bác ấy cũng nhìn thấy mẹ. Liệu bố có
tin bác ấy không? Liệu bố có nhận ra rằng Không Nhà có mối
liên hệ đặc biệt với chúng tôi.

“Ồ, xin chào,” bố nói với cái máy ghi âm, “có ai ở đó không?”

Bố bật nó lại. Rồi bố tiếp tục nói vào chiếc máy.

“Vâng, xin chào, đây là bố của Cally. Ngay lúc này đây tôi đang

ngồi trên giường của Cally, và dù đã đến giờ uống trà nhưng vẫn
chưa có ai pha trà cả.”

Bố lại thở dài, để cho băng tiếp tục chạy. “Cally không nói cho

tôi biết cô ấy thích phòng ngủ của mình được sơn màu gì vì thế tôi
phải đoán thôi. Cô ấy trông có vẻ không hào hứng lắm khi tôi đề
nghị màu hồng.” Bố nằm xuống giường, mỉm cười. “Vì thế tôi
đoán có lẽ là màu nâu hay màu xám gì đấy.”

Bố nhấc đầu lên, nhìn hai tay tôi khoanh lên với vẻ mặt cau có.

“Có lẽ không,” bố nói vào máy ghi âm, rồi lại nằm dài xuống.

Bố ngồi dậy, kéo một chiếc hộp lại và gỡ cái nắp ra. “Cô ấy

vẫn chưa mở bất cứ hộp đồ nào của mình, dù cho quần áo bẩn của
cô đã vương vãi khắp phòng.”

Bố lấy đồ đạc ra khỏi chiếc hộp. “Xem chúng ta có gì nào?

Sách...” Bố đặt chúng lên giường tôi. “Con nên phân loại những
cuốn sách này ra; vài quyển là sách cho em bé. Con không còn đọc
nó nữa.”

Bố lôi ra thêm nhiều đồ nữa. “Mấy chiếc giày bốc mùi,” bố

tiếp tục, “mấy hộp đựng hạt rớt phía sau lưng ghế sô-pha, vòng cổ,
quần jeans cũ, ngòi bút nỉ cũ.” Bố lấy hết ra để lên giường tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.