36.
tôi không nghĩ sẽ có ai tìm thấy tôi.
Sam đi cùng với Jed khi họ gõ cửa kho chứa đồ.
“Jed ở đây. Bác ấy không sao, nhưng bác ấy không thể tìm
thấy Không Nhà,” Sam vỗ lên tay tôi.
Tôi nói cho Sam biết những gì xảy ra ở trường. Sam đi xuống
nhà và tìm mấy tấm thẻ trong hộp của cậu ấy để nói cho Jed
hiểu.
Jed đi qua đi lại một cách chậm chạp, nhìn lên nhìn xuống mấy
bức tranh tôi vẽ và mấy tấm hình gắn lên tường kho chứa đồ.
Có mấy bức hình của Không Nhà, của tôi và Luke lúc còn nhỏ, khi
mặc đồng phục của trường với tóc tai chải chuốt và hàm răng bị
sún, khi cả nhà đi nghỉ mát, trong những bữa sinh nhật và những
buổi sáng Giáng sinh, của bố và mẹ trong ngày cưới. Cả hàng trăm
khuôn mặt cười rạng rỡ. Tất cả những ngày hạnh phúc của chúng
tôi.
Mắt Jed nheo lại. Bác chăm chú nhìn sát lại một bức ảnh của cả
bốn người nhà tôi.