CHÚ CHÓ KHÔNG NHÀ - Trang 141

Tôi không gật đầu, nhưng tôi không ngăn được đôi mắt mình

đang đong đầy. Tôi cứ chớp mắt và rồi tự hỏi không biết cô ấy
nghĩ nó thể hiện điều gì.

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói, “Tốt lắm. Cô rất vui.”

Cô ấy cất hồ sơ của tôi vào cặp, cài lại cúc áo vest và đứng dậy.

“Hầu hết mọi người nghĩ rằng họ nên có những gì họ muốn,

giống y như thế.” Cô ấy gõ gõ mấy ngón tay của mình. “Họ
không muốn chờ đợi, họ nôn nóng và không hiểu chuyện gì cũng
cần có thời gian. Thay đổi sẽ đến khi mọi thứ sẵn sàng. Cháu hiểu
không?”

Cô ấy tiến tới bắt tay tôi, nhưng thay vì thế cô ấy lại siết

chặt nó và nói, “Hôm nay cô rất muốn được gặp cháu. Và cô rất
hạnh phúc khi đã được gặp cháu.”

Tôi cũng nghĩ như vậy.

“Cô sẽ quay lại và gặp cháu vào tuần tới để xem cô có thể giúp

cháu được gì không,” cô ấy nói. “Trong thời gian chờ đợi, cô nghĩ
dù là gì đi nữa thì lý do mà cháu không muốn nói chuyện chắc
chắn phải rất, rất quan trọng với cháu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.