CHÚ CHÓ KHÔNG NHÀ - Trang 46

Luke lại đá vào chân tôi.

Bố tiếp tục. “Trong cuộc đời có những người không giàu có gì

nhưng vẫn cố gắng nuôi nấng con cái, tạo cho chúng một mái ấm
để nương tựa. Dù cho đó chỉ là một mái ấm nhỏ nhoi.”

Bố đứng dậy, nhìn vào mắt hai chúng tôi.

“Thôi”, bố nói, “Giờ chúng ta sẽ ra công viên.”

Chúng tôi là những đứa trẻ lớn lên mà không biết đến công viên

và nếu bạn không đến công viên trong một thời gian dài, bạn sẽ
cảm giác như nó không còn thuộc về mình nữa. Giống như khi bạn
nhường lượt cho ai đó chơi xích đu, dù họ không to béo hơn bạn họ
vẫn phải níu vào thành xích đu một lúc.

Tôi đi đến khu vực công viên mà người lớn thường đến ngồi để

tránh xa tiếng ồn của lũ trẻ. Luke trèo lên một cái cây. Bố ngồi
trên ghế dài cạnh cây đó, chống hai tay lên gối, mở ra rồi lại cuộn
tròn xấp giấy tờ. Thỉnh thoảng, tuy vẫn là một gia đình nhưng mọi
người lại không thích ngồi gần nhau.

Sao mẹ lại đi với Jed - người vô gia cư đó, không biết bác ấy có

nhìn thấy mẹ không. Tôi đang nghĩ ngợi mông lung thì bỗng nhiên
nghe thấy tiếng xào xạc trong bụi cây phía sau lưng.

Một chú chó khổng lồ lông màu xám bạc phóng vút ra, chính là

chú chó tôi đã nhìn thấy đi với mẹ ở sân chơi của trường.

Tôi giật thót mình, co rúm hai cánh tay lại. Chú chó dúi dúi mũi

vào bàn tay tôi nên tôi bình tĩnh lại và vuốt ve nó. Nó đi vòng vòng
quanh tôi rồi ngồi xuống, đuôi nó quệt sỏi từ bên này sang bên kia
rồi lại từ bên kia sang bên này. Đầu nó cao ngang ngực tôi, đôi
mắt nâu nhỏ bé của nó lấp lánh như những vì sao. Lông mày và cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.