cằm đầy lông cùng với những sợi ria mép của nó giật giật nên tôi
đoán nó muốn nói điều gì. Nó nói là, tôi muốn
ở cùng bạn!
Suýt chút nữa tôi đã la to lên. Không phải vì tôi sợ, mà vì đôi khi
chúng ta không thể ngăn được cảm xúc của mình. Và tôi cảm thấy
những lời sau đây cứ ào tới - Nhìn này, m
ẹ, nhìn này! Chú chó này
m
ới đẹp làm sao? Và nó làm con cười - dù cho không có mẹ ở đây.
Ngay sau khi tôi tự ra một quy định duy nhất của mình là không
nói, tôi cũng tự cho phép mình được cười. Bởi vì cười không cất lên
lời nào cả. Không ai biết bạn đang nói điều gì, nhưng ai cũng có thể
đoán được ý tứ của bạn. Thậm chí một chú chó.