CHÚ CHÓ KHÔNG NHÀ - Trang 55

Bố dừng bước, quay lại. “Thứ Sáu.”

Tôi nghe thấy tiếng mình nức nở trong lồng ngực.

Luke gào lên như khóc. “Sao bố không nói trước với bọn con?”

Bố vẫn bước đi và nói nhỏ, “Như thế này tốt hơn.”

Khi chúng tôi về nhà, Luke gọi điện cho ông bà nội. Anh ấy

ngồi trên bậc cầu thang và nói ông bà bảo bố thay đổi quyết
định.

Rồi anh ấy im lặng một hồi lâu, vẫn nghe nhưng điện thoại để

hờ hững trên tai. Thỉnh thoảng anh ấy nói không hoặc vâng hoặc
nhưng và cuộc nói chuyện cứ thế tiếp diễn. Tôi có thể nghe tiếng
của mọi người, nhưng không rõ chuyện gì ra chuyện gì, giống như
khi nghe tiếng radio bị rè.

“Ông bà muốn nói chuyện với em,” Luke nói.

Nhưng tôi len qua người anh ấy đi lên cầu thang mặc cho anh

ấy giơ điện thoại ra và ngơ ngác nhìn tôi đi lên phòng. Tôi bịt tai lại
để không nghe thấy tiếng Luke nói với ông bà, để tôi không cảm
thấy bứt rứt khi để anh ấy ở đó một mình. Nhưng rồi nó cũng
chẳng giúp được gì.

Luke không nói chuyện với bố nhiều ngày liền. Dĩ nhiên tôi

cũng vậy. Bố không nói gì về việc chúng tôi im lặng. Bố đưa cho
chúng tôi hai thùng H.Packaging của công ty, bảo chúng tôi bỏ bất
cứ thứ gì muốn mang theo vào đó, chỉ hai thùng thôi, không thêm
bớt gì hết. Tôi cá là bố cũng hay như thế ở công ty. Vì bố làm
quản lý ở kho hàng nên bố thường chỉ đạo phải dùng cỡ thùng nào,
phải làm thế này thế kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.