CHỮ NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 154

- Ông Đạm! Anh Đạm?

Một tiếng cười ròn làm cho một ít thực khách ngồi trong hàng cà phê

phải nhìn ra. Đều nhau như người có quyền thuật, hai người nắm lấy bàn
tay nhau một cách mạnh bạo. Cái bắt tay sốt dẻo, kéo lâu trong mấy phút
của hai nguời chỉ mới nói chuyện được với nhau bằng mắt, đủ tỏ cho người
chung quanh đó biết rằng đấy là cái dấu hiệu của một tình bè bạn thân mật
bị gián đoạn đã lâu ngày. Đạm không đợi Cầu mời, vội kéo ghế ngồi dạng
chân.

- Trông anh độ này đẫy ngày nọ và nét mặt trông “phong trần” lắm.

Cho nên lúc mới thoạt thấy, tôi chỉ ngờ ngợ. Tôi ngồi để ý nhìn mãi, lúc
nhận ra được cái bộ điệu của anh như lúc ngâm thơ gõ dịp giầy và thứ nhất
là dụi lia lịa tàn thuốc lá, tôi mới dám đánh bạo ra hỏi...

- Thì tôi cũng thế. Tôi cứ định lắng tai nghe xem anh có nói với nhà

hàng câu gì không, để nhận tiếng. Giá anh không lại hỏi tôi, tôi không nghe
lại tiếng nói của anh thì hôm nay đố làm sao cho gần lại đjược bạn cũ. Cái
cường ký của tôi thuộc về thính giác.

- Thế ra chúng ta đều thay đổi nhiều đến thế kia à! Một nghìn chín

trăm hai mươi tám. Mười năm!

- Bây giờ anh làm gì ở Hải Phòng? Anh ở ngoài này?

- Phải, đã mấy năm nay. Làm cho Tây buôn. Thế còn anh? Anh ở

ngoài này đã lâu chưa? Tôi ít đi đâu, nên không được gập.

-Tôi đi qua Phòng thôi. Tôi bây giờ làm nghề “chạy hàng sách”. Bấtcứ

cái gì cũng làm. Lần này rủi quá người có hàng ở ngoài này lại vừa lên Hà
Nội tìm tôi. Tôi phải ngược ngay để đuổi theo họ. May gập anh, không cótừ
giới đến 9 rưỡi ôtô ray mới có, thì bực mình và sốt ruột đến chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.