CHỮ TRINH VÀ ĐỜI NGƯỜI PHỤ NỮ - Trang 139

kìa! Hừ, đồ mặt dày, không biết phận mình mà còn đi ghen tức với người ta.

Trinh Trinh ngồi dậy, 2 tay ôm má. Tát tai tuy có làm nàng đau đớn,

nhưng vẫn còn thua lời chàng vừa nói nhục mạ kia, Không hiểu sao phút
giây này nàng không khóc được nữa, mắt ráo hoảnh, nàng cất giọng nhẹ
nhàng:

- Anh Khải, xin anh nhẹ lời cho.
Khải cười xòa:
- Nhẹ lời cho cô? Còn ai, ai nhẹ lời cho Dạ Thảo? Cô mắng người ta là

hạng giựt chồng sao chẳng nghĩ lại mình? Cô hiểu vì sao tôi bỏ bê cô để yêu
người khác? Các người chê cô ta nghèo hèn dốt nát. Nghèo dốt nhưng người
ta biết giữ tiết trinh. Còn cô,cô học rộng, cô giàu sang, cô nết na xinh đẹp
nhưng lại không biết giữ gìn. Dạ Thảo và cô ai trắc nết hơn ai hả?

- Anh Khải!
Trinh Trinh kêu lên ngẹn ngào. Khải dí tắt mẩu thuốc dưới mũi giày:
- Thôi khỏi kêu réo làm gì. Tôi cho cô biết trước, nếu má và em tôi còn

hành động nào chạm đến Dạ Thảo thì cô đừng có trách tôi.

Nói xong chàng mở mạnh cửa bước đi. mặc kệ Trinh Trinh khóc ngất sau

lưng.

- Khải, con đi đâu vậy? – Bà Lệ hỏi theo chàng.
Khải khoát tay bực dọc:

- Con đi đâu kệ con.
Rời khỏi nhà chàng chạy thẳng về hiệu thuốc của mình …
- Dạ Thảo …

Chưa hết câu chàng đã bị bà Tưư nhảy vào chặn họng:
- Cậu Khải, cậu làm cái trò gì vậy? Tại sao cậu đóng cửa nhốt mẹ con tôi

hả?

Khải lại gần bà xoa vai năn nỉ:

- Má, con xin lỗi má, nhưng vì con quá yêu Dạ Thảo, con không thể để

mất vơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.