CHỮ TRINH VÀ ĐỜI NGƯỜI PHỤ NỮ - Trang 162

- Con nói cái gì vô lý
Ngọc Lệ lắc đầu mỉm cười nói lảng:

- Dạ không.
Rồi nàng quay sang vuốt nhẹ bờ vai bà Diễm:
- Đì ba đừng lo. Hỗng biết thì thôi, hễ biết rồi con hổng bỏ qua chuyện

này đâu. Hạnh phúc của em Thảo cũng là hạnh phúc của con mà.

Bà Diễm đặt 2 tay lên lòng nàng như đặt cả trách nhiệm nặng nề:
- Cháu cố gắng giúp cho dì. Chứ bây giờ dì rối quá rồi - Ngưng 1 chút bà

nói tiếp - Cháu khôn ngoan lanh lợi còn con Thảo nó dại khờ, thương em
nghe cháu.

Ket! Tiếng xe thắng lại trước cổng. Trinh Trinh ào vào như chim sáo:

- Đa ba mẹ cho gọi con.
Nhìn thấy Ngọc Lệ, nàng chựng lại 1 chút rồi ào lên ôm chầm lấy chị

quay vòng vòng kêu lên mừng rỡ:

- Trời ơi, chị Ngọc Lệ, chị về bao giờ vậy sao không báo cho em đi đón?

Ngọc Lệ hơi ngạc nhiên trước thái độ của cô em bạn dì, nhưng niềm vui

gặp lại cô em nhỏ đã làm cho nàng tạm thời quên đi câu chuyện còn bàn
dang dỡ.

- Ồ! Trinh Trinh! Em lớn quá đi mất.
Trinh Trinh lùi lại 1 bước ngặm nhìn Ngọc Lệ, rồi lại ào lên ôm cổ nàng

cười khúc khích:

- Đúng là Việt Kiều hồi hộp, moden và đẹp dễ sợ Luôn vậy? sao? quà của

em đâu? anh của em đâu?

Ngọc Lệ rút cổ cười vui, lúc lắc đầu nói to:
- Anh đâu mà anh. “Ống “ rồi cô ơi! Chứ đâu phải như cô! Sao chừng nào

cho tôi bế cháu đây?

Đột nhiên Trinh Trinh đỏ bừng mặt vì tủi thẹn. Cái điều tưởng như bình

thường của mỗi cặp vợ chồng, đối với nàng sao mà xa xăm dịu vợi. Chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.