CHỮ TRINH VÀ ĐỜI NGƯỜI PHỤ NỮ - Trang 199

con em thì tàn tật, xấu xa, đập liên tục vào mắt ảnh, chị chắc rằng Khải sẽ
quay về với Trinh Trinh vì nàng ấy tươi trẻ, xinh đẹp lại son trẻ hơn em.

Dạ Thảo cắn môi:

- Em biết rồi. Anh Khải chẳng yêu em thật mà. Chị Lệ Ơi, chị giúp em đi,

em phải làm gì để giữ chàng đây? Trời ơi, em bối rối quá. Chị Lệ Ơi, nếu
Khải bỏ em, chắc em chết mất.

Ngọc Lệ mỉm cười:
- Thôi, em đừng suy nghĩ quá mà có hại cho sức khỏe. Chị hứa là sẽ tìm

ra cách giúp đỡ em. Còn bây giờ, quà của em đây. Dạ Thảo, em nhìn xem bộ
đầm này có thích hợp với em không?

Dạ Thảo choàng chiếc áo lên người mình cười thích thú, nhưng nàng chợt

thở dài, bỏ mảnh áo xuốgn gường,mặt buồn xo:

- Chị tặng em làm gì? có con rồi, em chưng diện với ai nữa chứ?
Ngọc Lệ tươi cười:

- Em đừng nói vậy? Còn đẹp đến rụng tim mọi người. Henry Thanh nhắc

em nhiều, hắn còn bảo chở đến thăm em đó.

- Ấy đừng! – Dạ Thảo kêu lên lo sợ – Chị đừng chở anh Thanh đến đây.
- Sao vậy? – Ngọc Lệ hơi nhạc nhiên

Dạ Thảo đưa mắt nhìn chung quanh ngao ngán:
- Anh Thanh đến đây làm sao mà em có thể tiếp ảnh với 1 dung nhan tiều

tụy, với 1 đứa con tàn tật như vậy? – Nàng thở dài nói tiếp:- Hơn nữa Khải
rất ghen. Nếu thấy em có bạn trai, ảnh sẽ không đồng ý.

Ngọc Lệ xì môi:

- Chồng em sao mà Ích kỷ, lạc hậu quá vậy? Ở thời buổi văn minh này

chuyện có bạn trai là chuyện bình thương, có gì mà đồng ý hay không đồng
ý. Chồng chị mà như vậy chị bỏ từ lâu rồi.

Dạ Thảo gượng cười:
- Nhưng em yêu ảnh, không bỏ được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.