CHỮ TRINH VÀ ĐỜI NGƯỜI PHỤ NỮ - Trang 200

- Vậy thôi – Ngọc Lệ chống tay nhỏm dậy, như sực nhớ điều gì nàng ngồi

lại xuống gường: – Chị quên mất, quà của con em đây. sữa nhập đàng hoàng
đó nhé!

Dạ Thảo đỡ hộp sửa cảm động:

- Chị Lệ, chị cho em nhiều quá. em biết lấy gì để trả cho chị đây. Còn 5

triệu hôm trước chị đưa …

Ngọc Lệ khoát tay:
- Em đừng áy náy làm gì? Ráng ăn uống bổ dưỡng cho lại sức. Khi nào

cứng cáp chị đến chở đi làm người mẩu.

Dạ Thảo mỉm cười:
- Dạ, nhưng chắc phải còn lâu. Bé Si Si còn nhỏ quá em chưa …
Ngọc Lệ lại cắt ngang:

- Chị nói thì nói vậy, chớ tùy em thôi. Nhưng em nhớ tranh thủ, Thanh

gần hết hợp đồng ở Việt Nam rồi đó. Thôi chị về đây.

Nói xong, Ngọc Lệ hất chiếc bóp lên vai, nhún nhẩy bước đi. Dạ Thảo

nhìn theo thèm muốn. Ôi giá mà nàng được son trẻ như Ngọc Lệ, năm nay
chị ấy đã gần 30 tuổi rồi mà trông vẫn trẻ trung, nhàn rỗi, mặc tình bay nhảy
tự do. Còn nàng chỉ có 26 tuổi thôi mà đã già nua cằn cổi thế này.

Dạ Thảo với lấy mảnh gương soi, lo sợ khi nhìn thấy gương mặt mình hốc

hác. Chưa có bao giờ nàng xấu như thế này. Hèn chi mà Khải chẳng tìm
cách tránh xa ân tình lợt lạt. Bây giờ Khải ở đâu? Thường khi giờ này chàng
phải ở bên nàng vuốt ve âu yếm. Chàng biết rằng, hơn lúc nào hết giờ đây
nàng cần có Khải bên mình an ủi cho nàng trút bao nổi cực khổ trong ngày.

Trời ơi, vậy mà giờ đây chàng nỡ đành lòng vui thú với Trinh Trinh, bỏ

mặc nàng trong cô đơn buồn tủi. Khải ơi, lẽ nào anh hết yêu em thật rồi sao?
Không, Khải ơi, đời em cô đơn chỉ có anh là nơi nương tựa đừng bỏ em tội
nghiệp. Đẻ con xấu, không phải lỗi tại em mà.

NưỚc mắt dầm khăn, nàng khóc mải vẫn không sao tìm ra được biện pháp

để lôi kéo Khải về với mình. Cuối cùng mệt mỏi quá, nàng thiếp đi trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.