CHỮ TRINH VÀ ĐỜI NGƯỜI PHỤ NỮ - Trang 249

Xe chàng dừng lại trước 1 cửa hàng siêu thị. Khải mở cửa xe, chàng bước

xuống dìu Trinh Trinh ra 1 cách thật dịu dàng, cẩn thận. Như 1 cái máy,
nàng bước chân theo chàng không tự chủ.

Nép sau 1 chỗ khuất, nàng khóc âm thầm nhìn 2 người cùng nhau lựa đồ

cho trẻ con. Những chiếc áo đầm nho nhỏ xinh xinh đủ màu sắc, với những
món đồ chơi bé tí đáng yêu mà nàng không còn cơ hội để mà mua nữa.

Si Si! Dạ Thảo chạnh nhớ đến con, 1 nổi ghen hờn dâng lên uất nghẹn.

Ngày trước có bao giờ Khải chở nàng đi mua sắm quần áo cho con. Phải rôÌ,
con người ta là con tiên con phụng. Còn con nàng là con vịt con gà. Trách gì
Khải chẳng quan tâm.

Họ đã chọn mua đồ xong, cùng nhau nắm tay nhau bước xuống cười đùa

vui vẻ. Tà áo dài trắng của Trinh Trinh bay phất phới, mái tóc nàg vương lòa
xòa lên cổ áo chàng. Khải đưa tay vén cọng tóc ấy lại cho gọn gàng, rồi
dùng 1 chiếc khăn buộc lại cho nàng. Trinh Trinh sung sướng tựa hẳn vào
vai nàng cười rạng rỡ.

Hạnh phúc! Sao mà họ hạnh phúc thế kia! Dạ Thảo bước ra, vội đuổi theo

chàng, cất tiếng gọi nghẹn ngào:

- Anh Khải! – Nàng vội đưa tay bịt chặt lấy miệng mình trước lời nói kịp

thoát ra, lời kêu biến thành 1 tiếgn nất, khô khan đanh gọn:

Khải quay đầu lại nhìn. Dạ Thảo đón chờ 1 lời tha thiết ở miệng chàng.

Nhưng, nàng chỉ trông thấy 1 nét buồn vương nhẹ trên đôi mắt Trinh Trinh,
rồi Khải nắm lấy tay người ta nói dịu dàng:

- Em, Em làm sao vậy? Chúgn mình đi tiếp đi.

Trinh Trinh ngập ngừng, môi mấp máy như muốn nói câu gì, nhưng nghĩ

sao nàng lại quay người nắm tay Khải bước đi.

Dạ Thảo đứng lặng nhìn theo, mải đến khi bóng họ mờ dần qua màn lệ

tuôn tràn.

Khải, anh nở nào xem em như người xa lạ. Trời ơi, Dạ Thảo chợt nhớ tới

ánh mắt chàng lạnh tanh, thù hận. Khải ơi, như vậy là anh đành đoạn phụ em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.