cảm tình với người đàn ông đó. Khắp người hắn tỏa ra 1 vẻ huyền bí lạ lùng.
Dường như đàng sau bô ria mép là cả 1 âm mưu đen tối. Bà cảm thấy bất an
khi nhìn con mình giao du với hắn.
Từ người đàn ông sang trọng đó và chuyển dần sang khải. Con rể của bà.
Hơn cả con gái, bà Tưư hiểu Khải, hiểu 1 cách tận tường. Khải là 1 người
đàn ông tiêu biểu. Anh mang trong người tất cả những đức tính mà người
đàn ông trên đời này có. Anh chung tình, yêu vợ, lịch sự galant hết mực!
Nhưng anh cũng độc tài, bảo thủ và Ích kỷ chẳng chỗ chê. Thế cho nên, nếu
lần này Khải phụ bỏ Dạ Thảo, bà cũng không thể nào trách Khải, vì bà biết
phần lỗi kia thuộc về con bà.
Dạ Thảo ngu dốt đã tự tay mình bứt bỏ sợi dây ràng buộc. Ngoài đứa con
nàng còn gì để lôi kéo chồng đây? Nếu nói nhan sắc, Khải quá quen thuộc
đến độ chán chê rồi, và nàng lấy gì làm bảo đảm nhan sắc kia không có ngày
tàn úa? Thông minh, duyên dáng, lịch sự, bie6 t cách chiều chồng … Dạ
Thảo hoàn toàn không có, thì làm sao nàng có thể giữ Khải được?
Nàng chỉ còn 1 vũ khí cuối cùng: Đó là lòng thương hại của chồng. Cái
tình cái nghiã của 2 năm dài nồng mặn. Họa chăng cái trinh tiết lần đầu của
người con gái nàng đã trao cho chồng, có thể làm chàng hồi tâm nghĩ lại.
Nhưng bà Tư thở dài sợ hải cái hy vọng mỏng manh kia lại bị nàng từ bỏ.
Tại sao nàng lại giao du với bọn người như Thanh? Một người con gái đã có
chồng liệu có thể ngang nhiên cặp tay người đàn ông khác dạo chơi trên
phố? Cùng đến nhà hàng và cùng nhau khiêu vủ? Dạ Thảo thật cứng đầu.
Bao lần rồi bà bảo nàng cắt dứt mối quan hệ kia đi, nhưng nàng chỉ cười rồi
chê bà lạc hậu, phong kiến. Nàng và Thanh chỉ quan hệ là bạn bè trong sáng,
không có gì phải ngại.
Dạ Thảo! Con ơi, con có biết mình đang đùa với lửa? Bà Tư chợt có cảm
giác ớn lạnh khi nhìn con đang nghịch với con dao bén thuở còn nhỏ, còn
bây giờ đây, bà bất lực, chỉ biết ngồi nhìn cho đến khi lưỡi dao phạm vào
thịt da con đau đớn.
- Dạ, thưa má con mới đến. Vợ con đâu rồi má?