CHỮ TRINH VÀ ĐỜI NGƯỜI PHỤ NỮ - Trang 254

Nghe tiếng Khải bà Tư ngỡ mình mê ngủ. Mãi đến khi chàng lặp lại lần 2

bà mới biết mình không bị ảo giác đánh lừa.

Thấy Khải, bà mừng quá chẳng biết nói gì, bỗng nhiên bà chợt oà khóc.

Khải đến bên cạnh bà ngồi xuống vuốt vai bà nói dịu dàng:

- Má, có chuyện gì? Má giận con nhiều lắm phải không?
Bà chụp lấy tay chàng nói nhanh:
- Không, không, má không giận con. Gặp con má ngỡ ngàng, má mừng

quá. Má ngỡ con đã giận Thảo, không bao giờ thèm đến đây nữa chứ.

Khải cảm động nhìn vào mắt bà Tưư:
- Má, thật tình con có giận Dạ Thảo, nhưng con không bỏ nàng đâu. Vợ

con dại, con phải dạy cho nàng. Trong cuộc sống có lúc này lúc khác, đâu
phải mỗi lần phạm lỗi là mỗi lần bỏ nhau.

Bà lấy khăn lau nước mắt nói sụt sùi:

- Con rộng lượng như vậy má mừng lắm. Theo má biết thì Dạ Thảo không

phải nhẩn tâm đến độ cho con chẳng biết đau. Nó quá ngu ngơ, dại dột. Sáu
tháng nay má thấy nó khóc nhiều. Có lẽ lương tâm người mẹ đã hành
pha>t nó rồi.

Khải gật đầu:
- Con biết, má à. Sáu tháng qua con không đến thăm Dạ Thảo. Một là con

muốn trừng phạt nàng. Hai là con muốn nàng hiểu được nổi khổ của cô đơn,
để nàng hiểu sâu hơn về tình nghĩa mẹ con. Để từ đây về sauu, nàng phải
biết giữ gìn. Hạnh phúc trogn tầm tay nhưng cũng rất dễ đánh mất.

Bà Tưư thở dài:
- Má e rằng Dạ Thảo không hiểu được như con đâu. Nó cứ ngỡ là con phụ

bỏ.

Khải mỉm cười:

- Đó chính là con muốn nàng cảm nhận. Nàng đã ngỡ mất con rồi, khi con

trở lại nàng sẽ phải giữ gìn nhiều hơn trước. Con tin là mình sẽ hạnh phúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.