CHỮ VẠN - Trang 120

Cơ mà chẳng mấy chốc Watanuki biết chuyện chúng tôi quay lại với

nhau. Mitsuko muốn cho Watanuki thấy cô đã tương kế tựu kế, cho hắn
nếm mùi gậy ông đập lưng ông thế nào nên thay vì giấu nhẹm đi cô nàng
lại nôn nóng muốn xem phản ứng của hắn khi phát hiện sự thật.

“Dạo này em quay lại với chị ta phải không? Đừng cố tình giả vờ giả vịt,

anh biết hết rồi.”

Mitsuko lạnh lùng đáp: “Ồ, em có giả vờ đâu. Đằng nào anh chẳng nghi

ngờ em, thế thì tội gì em không gặp chị ấy.”

“Sao em lại lén lút sau lưng anh?”
“Em có lén lút sau lưng anh đâu. Chẳng giấu gì anh, em sẽ kể anh nghe

mình đã làm gì, phần anh, anh cứ nghi thoải mái nhé.”

“Đúng, nhưng không phải em giữ im lặng mãi đến giờ sao?”
“Tại sao lại không? Em không phải báo cáo tất tật với anh.”
“Ngay cả một việc quan trọng sao? Chắc còn có gì mờ ám đây.”
“Tôi đã bảo anh là tôi đi gặp chị ấy còn gì?”
“Nói là đi gặp thôi chưa đủ. Ai trong các người chủ động trước thì nói ra

đi.”

“Tôi đã đến xin lỗi chị ấy, chị ấy đã tha thứ cho tôi rồi.”
“Cái gì cơ! Sao mà phải xin lỗi?” Watanuki la lớn.
“Anh hỏi tôi quên chị ấy làm sao được khi mà tôi gọi chị ấy lặn lội đến

nhà trọ lúc đêm hôm để mượn quần áo, mượn tiền? Anh vong ơn bội nghĩa
còn tôi thì không.”

“Chúng ta mượn chị Kakiuchi cái gì hôm sau anh đã gửi trả qua bưu điện

hết rồi. Em không cần phải cất công cám ơn người đàn bà khó ưa ấy.”

“Ơ hay, lúc ấy anh nói gì với chị tôi nhỉ? Không phải anh đã chắp tay cúi

đầu trước ‘người đàn bà khó ưa’ kia cầu xin sự giúp đỡ ư? Này thì: ‘Tôi có
mệnh hệ gì không quan trọng, chỉ cần chị đưa Mitsuko về nhà an toàn là tôi
sẽ biết ơn chị suốt đời!’ mà bây giờ thì anh lại nói một nẻo! Anh cứ thử
nghĩ xem, ngay từ đầu chẳng may bộ quần áo anh gửi trả lại lọt vào tay
chồng chị Kakiuchi thì sao? Anh nói gì thì nói, chúng mình vẫn mang ơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.