CHỮ VẠN - Trang 136

xin nói với ông rằng tôi không dám đảm bảo hành động của tôi sẽ phục vụ
cho quyền lợi của ông.”

“Hả? Thưa vâng, trong trường hợp ấy tôi rất tiếc không thể cho ông

mượn giao kèo của tôi được.” Watanuki cầm chỗ giấy tờ cẩn thận bỏ vào
phong bì rồi nhét vào túi trong áo khoác.

Chồng tôi trong bụng cũng muốn cầm tờ giấy kia nhưng lại đổi ý, không

muốn theo đuổi sự việc nữa. Như thế chỉ tổ làm lộ điểm yếu cho Watanuki
biết.

“Được rồi. Tôi sẽ không ép buộc ông phải cho tôi mượn nếu ông không

muốn. Xin vui lòng đem về cho. Duy có điều việc này ông nên hiểu: Vì tôi
không đưa ra cho vợ xem được, tôi không thể chứng thực được cam kết này
nếu vợ tôi bác bỏ lời anh nói. Mà lẽ đương nhiên tôi phải tin lời cô ấy hơn
người ngoài rồi.”

Watanuki lẩm bẩm như đang độc thoại: “Mê muội đàn bà là điểm yếu

của đàn ông. Đằng nào vợ ông chẳng cầm một bản, ông cứ tìm rồi sẽ ra. Mà
có khi ông còn không cần phải tốn sức bới lông tìm vết, cứ bắt chị ta vén
tay áo lên, tôi dám chắc bằng chứng vẫn còn rành rành ở đó đấy.”

Hắn ta lịch sự bào chữa cho mình với sự ám chỉ ác ý: “Tôi hết sức xin lỗi

vì đã làm phiền ông.” Nói đoạn, Watanuki bỏ về.

Chồng tôi dõi theo hắn đi ra ngoài hành lang rồi về phòng, thở dài nhẹ

nhõm nghĩ thầm: “Cái loại khốn nạn thật!” Nhưng năm phút sau, anh ấy lại
nghe tiếng gõ cửa, Watanuki đã trở lại.

“Chào ông! Rất xin lỗi vì cứ làm phiền ông hoài thế này,” Watanuki bảo,

miệng nở nụ cười cầu tài quái đản. “Ông có thể dành thêm cho tôi chút ít
thời gian chứ?” Thế nào đó mà hắn ta dường như biến thành một người
hoàn toàn khác.

Chồng tôi giật mình ghê tởm trước cung cách của Watanuki, chỉ còn biết

im lặng nhìn hắn ta cúi đầu chào rồi đi về phía bàn nước, không chờ được
mời mọc đã ngồi ngay xuống chiếc ghế ban nãy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.