CHỮ VẠN - Trang 156

còn sáng rõ hơn - không còn gì phải nghi ngờ nữa. Thực tế chúng tôi uống
chung một lượng thuốc nhưng tôi lại bất tỉnh lâu hơn. Mitsuko đã ăn no lúc
11 giờ, gộp cả bữa sáng và bữa trưa, còn tôi thì ba chân bốn cẳng ra biển,
chưa kịp ăn một bữa ra hồn nên đã hấp thụ hết chỗ thuốc với cái bụng rỗng
không. Trong khi tôi vẫn còn mê man, Mitsuko từ lâu đã nôn ra hết thuốc
và hoàn toàn tỉnh táo.

Sau đó chính miệng Mitsuko bảo rằng: “Em không biết chuyện gì đang

diễn ra, ngoại trừ việc đáng lẽ chị phải nằm bên cạnh em cả, Chị Hai à.”
Nếu vậy thì chồng tôi mới là người có lỗi. Tuy nhiên như nhà tôi thú nhận,
vào cái buổi chiều thứ hai ở Hamadera lúc Ume về nhà và anh ta đang quạt
đuổi ruồi khỏi gương mặt đang ngủ của tôi thì Mitsuko lẩm bẩm “Chị
Hai…” và trong mơ màng bắt đầu xích lại gần tôi. Sợ rằng cô ấy sẽ đánh
thức tôi, nhà tôi bèn chen vào giữa, bế cô ấy mang đi, kê gối và đắp chăn
cho cô ấy… Nghĩ rằng Mitsuko đang ngủ say, anh ta cũng thả lỏng nhưng
chưa kịp định thần thì đã bị một vòng tay siết chặt. Dù sao, đối với chuyện
đó chồng tôi cũng chả có kinh nghiệm gì và ngây ngô như đứa trẻ nên tôi
chắc rằng anh ta đã thành thật với tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.