CHỮ VẠN - Trang 20

còn ăn hối lộ của ông ủy viên nữa. Cơ mà thôi, chưa kể vội. Em lo mẹ biết
chuyện, không cho em đến cái trường chết tiệt ấy nữa thì sao em gặp chị
được.”

“Mitsuko đáo để nhỉ!”
“Ừ, em cũng có chiêu của mình chứ.” Mitsuko đáp, khúc khích cười.

“Muốn ăn thua là cứ phải lấy độc trị độc.”

“Dù thế thì vụ cưới xin của em thế là đi tong rồi, con gái ông ủy viên

chắc vui lắm.”

“Thế thì cả em với cô nàng đều phải cám ơn chị.”
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ. Tuy là vẫn thường

leo lên đỉnh Wakakusa nhưng chưa bao giờ tôi ở lại đến khi chạng vạng, thế
nên đó là lần đầu trong đời tôi được thấy quang cảnh rộng lớn đắm chìm
trong sương đêm. Vừa nãy loáng thoáng còn vài người lai vãng dọc sườn
núi mà bây giờ suốt từ đỉnh đến chân núi chẳng còn ma nào nữa. Hôm ấy
du khách kéo đến rất đông, trên triền núi xanh ngắt rải rác đầy vỏ quýt, chai
sake rỗng và rác. Bầu trời hãy còn le lói ánh tà dương nhưng lại có thể
trông thấy thành phố Nara lên đèn bên dưới: xa xa phía bên kia thung lũng,
ánh sáng từ các xe điện lên núi Ikoma kéo dài thành một vòng cung như
tràng hạt thoắt ẩn thoắt hiện qua làn sương tím. Mải nhìn vào những đốm
sáng lập lòe đó làm tôi cơ hồ ngạt thở, Mitsuko bảo: “Kìa, trời tối rồi. Cô
quạnh làm sao!”

“Mừng là chị không phải một thân một mình ở đây. Nếu không, chị sợ

chết khiếp mất.”

Mitsuko thở dài. “Giả sử được đi cùng người yêu tới một nơi thanh vắng

thế này thì quá hợp.”

“Chỉ cần có Mitsuko bên cạnh, mình ngồi đây cả đời cũng được.” Tôi tự

nhủ. Mitsuko đang ngồi duỗi chân, còn tôi khom người trong ánh hoàng
hôn bên nàng, tôi chỉ trông thấy đường nét trông nghiêng của một gương
mặt xinh đẹp, nhưng trời lại quá tối để đọc được biểu cảm trên đó. Đằng
sau mũi đôi tất tabi của nàng chỉ còn ánh sáng yếu ớt lóe lên từ những con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.