CHỮ VẠN - Trang 29

bên Mitsuko, mãi mãi chỉ có hai người. Thậm chí chẳng cần phải nói
chuyện, tôi chỉ đơn giản ngắm nàng trong im lặng thôi cũng được… Được
ở bên nàng là tôi hạnh phúc vô biên.

“Chị bảo này, Mitsuko”, tôi nói. “Ông xã chị vừa gọi điện bảo là anh ấy

sắp về. Em tính làm gì đây?”

“Chết dở, làm gì bây giờ?”
Mitsuko vội vàng mặc quần áo. Đã năm giờ chiều, cô nàng mặc cái ga

giường đã hai, ba tiếng đồng hồ. “Em về trước, không gặp chồng chị thì có
sao không nhỉ?”

“Anh ấy bảo muốn gặp em… Em chịu khó chờ chút đi được không?”
Mặc dù yêu cầu Mitsuko ở lại nhưng trong thực tâm tôi chỉ mong nàng

đi khỏi trước khi nhà tôi về. Hôm nay phải là một ngày hạnh phúc trọn vẹn,
tôi chẳng muốn kỷ niệm tươi đẹp này bị phá đám bởi một kẻ thứ ba. Với
tâm trạng đó nên thấy chồng, tôi bất bình là lẽ đương nhiên. Chắc tôi trông
khó chịu ra mặt. Phần vì mới gặp nhà tôi lần đầu, phần vì thái độ của tôi
với anh ấy nên Mitsuko cũng chẳng nói chẳng rằng. Nàng cảm thấy tội lỗi
thì phải. Cả ba người nghe chừng đều tỏ ra miễn cưỡng và lơ đãng như mải
nghĩ ngợi chuyện riêng. Ông chồng thọc gậy bánh xe làm tôi khó ở, sao mà
tôi bực mình anh ta thế không biết.

“Hai người ở nhà chắc vui lắm?” Anh ấy hỏi, ráng kiếm chuyện để nói

với Mitsuko.

“Hôm nay tụi em tận dụng buồng ngủ làm xưởng vẽ mình ạ,” tôi lạnh

nhạt đáp. “Em muốn tỉa tót lại bức họa Quan Âm nên mới nhờ Mitsuko làm
mẫu.”

“Thế thì chắc người mẫu của mình phải vất vả lắm phải không, vì mình

vẽ có giỏi gì cho cam.”

“Vâng, nhưng vì danh dự của Mitsuko em phải cố gắng chứ ạ.”
“Mình cố nữa cũng vô vọng thôi. Mitsuko quá là xinh đẹp.”
Trong lúc vợ chồng tôi nói dăm câu làm quà, Mitsuko cứ bẽn lẽn cúi đầu

cười khúc khích. Cuộc trao đổi kết thúc và nàng về nhà sớm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.