CHÚA BIẾT SỰ THẬT NHƯNG CHẲNG NÓI NGAY - Trang 21

Tartar kia giữ một con ngựa cái, nâng đầu nó lên, gã râu hung bước lại, cắt
họng con vật, xô ngã nó và bắt đầu lột da. Các bà các cô đến rửa bộ lòng.
Sau đó họ xẻ thịt con ngựa, lôi vào trong nhà. Và cả làng lại tụ tập ở nhà gã
râu hung để tưởng nhớ người chết.

Ba ngày họ ăn thịt ngựa, uống boza

[8]

và tưởng nhớ người chết. Tất cả

đàn ông đều ở nhà. Đến ngày thứ tư, Zhilin thấy họ chuẩn bị đi đâu đó.
Ngựa được dắt tới, khoảng mười người tập hợp và ra đi, cả gã râu hung
cũng đi, chỉ có Abdul là ở nhà. Trăng vẫn còn khuyết, nên đêm vẫn rất tối.

“Nào, bây giờ phải trốn thôi” – Zhilin nghĩ, và nói với Kostylin.
Nhưng Kostylin sợ hãi: “Làm sao mà trốn được, ta không biết đường

mà.”

“Tôi biết đường rồi.”
“Nhưng ta không đi ban đêm được đâu.”
“Nếu không đi đêm được thì ta sẽ ngủ trong rừng. Tôi chuẩn bị bánh

rồi đây này. Cậu ngồi ở đây làm gì? Được thôi, nếu người nhà gửi tiền đến,
nhưng nhỡ họ không gom đủ tiền thì sao. Mà bọn Tartar giờ dữ lắm, bởi
người Nga giết người của bọn chúng. Bọn họ đang bàn bạc, muốn giết bọn
ta.”

Kostylin nghĩ đi nghĩ lại. “Nào thì đi!”
V
Zhilin chui xuống lỗ, khoét nó rộng ra để Kostylin có thể chui qua

được; rồi họ ngồi chờ cho đến khi làng trở nên yên ắng.

Mọi người trong làng vừa yên lặng, Zhilin chui xuống dưới tường,

thoát ra ngoài. Chàng thì thào với Kostylin: “Chui qua đi!” Kostylin chui
qua, vấp chân vào hòn đá, rên lên. Canh gác cho gã chủ là con chó săn. Một
con chó dữ tên là Ulyashin. Zhilin trước đó đã cho nó ăn. Ulyashin nghe
động, định sủa và chạy tới, sau lưng nó là những con chó khác. Zhilin khẽ
huýt sáo, vứt một mẩu bánh, Ulyashin nhận ra, vẫy đuôi và ngưng sủa.

Gã chủ nghe tiếng, quát chó từ trong nhà: “Hây, hây, Ulyashin!”
Còn Zhilin xoa xoa sau tai con chó. Con chó im lặng, cọ vào chân

chàng, đuôi ve vẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.