CHÚA BIẾT SỰ THẬT NHƯNG CHẲNG NÓI NGAY - Trang 45

nằm trong bóng râm, nhưng khi mặt trời lên thì nắng chiếu thẳng vào người
anh ta. Anh ta nằm nhưng không ngủ. Elisei gọi hỏi xin nước uống, người
đó không đáp lại.

“Có lẽ anh ta ốm, hoặc không được hiếu khách cho lắm” – Elisei nghĩ

bụng và tiến đến gần cửa. Ông nghe tiếng trẻ con khóc trong nhà. Elisei gõ
cái nắm cửa: “Chủ nhà ơi!”

Không ai trả lời. Ông lại lấy gậy đập vào cửa: “Các vị giáo dân ơi!”
Họ cũng không đụng đậy. “Nô lệ của Chúa ơi!”
Không một lời đáp. Elisei đã định bỏ đi, nhưng bỗng nghe có ai đó rên

lên sau cửa: “Hay những người này gặp tai họa gì chăng? Phải vào xem
mới được.” Thế là Elisei bước vào trong nhà.

IV
Elisei quay nắm cửa – nó không khóa. Ông mở cửa, đi qua phòng

đệm. Cửa vào mở toang. Phía trái là lò sưởi, ngay góc phía trước là ảnh thờ
Chúa, một cái bàn và một cái ghế dài kê cạnh nhau. Một bà lão để đầu trần
mặc độc cái áo cánh ngồi trên ghế, đầu gục trên bàn, còn bên cạnh là một
thằng bé con gầy gò, bụng ỏng, da vàng như sáp ong đang bấu lấy tay áo
của bà gào khóc đòi cái gì đó. Elisei bước vào trong. Căn nhà rất nặng mùi.
Ông thấy trên chiếc giường sau lò sưởi có một phụ nữ đang nằm sấp và
không nhìn, chỉ khò khè thở, lúc co chân lên lúc lại duỗi ra. Chị ta lăn qua
lăn lại, người bốc mùi hôi hám, rõ ràng rằng không tự lo được cho mình và
cũng không được ai chăm sóc. Bà già ngẩng đầu lên và nhìn thấy có người
đi vào.

“Gì vậy” – bà nói – “Ông hỏi ai? Ông cần gì? Không còn gì đâu ông

ơi, không còn gì

[12]

.”

Elisei hiểu rằng bà đang nói với mình, bèn tiến lại gần.
“Tôi là nô lệ của Chúa, tôi ghé xin uống chút nước.”
“Không có đâu, không có đâu. Không có gì cho ông đâu. Ông đi đi.”
Elisei bèn hỏi: “Sao nhà bà không có ai khỏe mạnh, không ai chăm chị

kia sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.