CHÚA BIẾT SỰ THẬT NHƯNG CHẲNG NÓI NGAY - Trang 75

“Thằng bé ngu ngốc, ngu ngốc, nó nghĩ ra chuyện gì thế không biết.”

– ông bố bảo – “Ông đừng lo, tôi sẽ bảo nó bỏ con bé đi.”

Ông bố vào bếp ngồi đợi con trai bên bàn. Alyosha chạy lo công việc,

quay về thở hổn hển.

“Tao nghĩ mày lẩn thẩn đấy. Mày nghĩ ra chuyện gì thế hả?” – ông bố

bảo.

“Có gì đâu bố.”
“Sao không có gì được. Mày lại muốn lấy vợ. Tao sẽ cho mày lấy khi

nào đến lúc, và sẽ cưới cho mày đứa nào cần cưới, chứ không phải cái con
điếm ở thành phố.”

Ông bố nói rất nhiều. Alyosha đứng thở dài. Khi ông bố dứt lời, cậu

mỉm cười.

“Được rồi, con sẽ bỏ.”
“Thế thì được.”
Khi ông bố đi khỏi và còn lại một mình với Ustinia, Alyosha nói với

cô (cô đứng sau cánh cửa và nghe hết những điều ông bố nói với con trai):

“Chuyện của tụi mình không thành rồi. Cô nghe thấy không, ông ấy

nổi cáu, không cho phép.”

Ustinia úp mặt vào tạp dề khóc. Alyosha chặc lưỡi.
“Không thể không vâng lời được. Rõ là phải bỏ nhau thôi.”
Buổi tối, khi bà chủ gọi cậu đi đóng cửa sổ, bà bảo cậu:
“Thế nào, nghe lời bố mày thôi chuyện ngu ngốc rồi chứ hả?”
“Rõ là phải thôi rồi.” – Alyosha nói, bật cười rồi tức thì òa khóc.
Từ đó Alyosha không nói chuyện với Ustinia về việc cưới xin nữa và

lại sống như cũ.

Rồi ông quản gia sai cậu dọn tuyết trên mái nhà. Cậu trèo lên mái nhà

quét hết tuyết, và bắt đầu bóc những tảng tuyết đóng băng trong máng xối
thì bị trượt chân, ngã xuống cùng cái xẻng. Không may là cậu không ngã
xuống tuyết, mà lại xuống cạnh sắt của cửa ra vào. Ustinia và con gái chủ
nhà chạy tới.

“Có bị thương không Alyosha?”
“Bị thương chứ còn gì nữa. Không sao đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.