CHÚA CÓ ĐÓ KHÔNG- LÀ CON, MARGARET - Trang 123

Tôi nóng rực người vì cái áo khoác dày, nhưng vẫn không cởi ra. Một

lúc sau, thấy Laura bước ra khỏi một cánh cửa, tôi liền ngồi thụp xuống sau
hàng ghế để nhỏ không nhìn thấy. Nhỏ không thèm liếc về phía tôi. Tôi
nghĩ nhỏ không mất nhiều thời gian để xưng tội.

Thật kỳ cục. Hai chân tôi bỗng yếu xìu. Ngay khi Laura ra khỏi nhà

thờ, tôi đứng dậy ngay. Tôi cũng định đi vì đã hẹn mẹ ở trường. Nhưng tôi
không ra cửa trước nhà thờ mà vòng ngược lại.

Tôi đứng trước cánh cửa mà Laura vừa bước ra. Bên trong có gì nhỉ?

Tôi mở hé cửa. Không có ai ở bên trong cả. Trông nó giống như một bốt
điện thoại có vách gỗ. Tôi bước vào rồi đóng cửa lại. Tôi chờ đợi một điều
gì đó xảy ra. Không biết phải làm gì nên tôi chỉ ngồi đó.

Cuối cùng tôi nghe thấy một giọng nói. “Có chuyện gì vậy con của

ta?”

Đầu tiên tôi tưởng đó là Chúa. Tôi thực lòng, thực lòng nghĩ đó là

Chúa, thế là tim tôi bắt đầu loạn nhịp và tôi vã mồ hôi trong cái áo khoác,
lại có phần chóng mặt nữa. Nhưng rồi tôi nhận ra đó chỉ là vị linh mục ngồi
ở phòng bên. Linh mục không nhìn thấy tôi và tôi cũng không trông thấy
ông nhưng chúng tôi có thể nghe thấy tiếng của nhau. Ấy vậy mà, tôi vẫn
chẳng nói gì.

“Có chuyện gì vậy, con của ta?” ông nhắc lại.

“Con… con... ờ... ờ...” tôi bắt đầu.

“Con có chuyện gì?” vị linh mục hỏi tôi.

“Con xin lỗi,” tôi thì thầm.

Tôi mở tung cửa rồi chạy trên lối đi giữa ra khỏi nhà thờ. Tôi vừa

chạy về trường vừa khóc rưng rức, buồn nôn kinh khủng và sợ là sẽ nôn
mất. Rồi tôi trông thấy mẹ đang chờ trong xe, tôi bèn lên phía ghế sau và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.