CHÚA CÓ ĐÓ KHÔNG- LÀ CON, MARGARET - Trang 126

Anh lố bịch! Buồn cười thật đấy, Barbara. Thật là buồn cười đấy.”

“Bố mẹ biết con nghĩ gì không?” tôi hỏi bố mẹ mình. “Con nghĩ cả

hai người đang tỏ ra lố bịch thì có!” Tôi chạy ra khỏi bếp, lao lên gác về
phòng mình. Tôi đóng sầm cửa lại. Tôi ghét phải thấy bố mẹ cãi nhau trước
mặt tôi. Tại sao họ không biết là tôi ghét chuyện này đến nhường nào! Sao
họ không hiểu là những lời họ thốt ra nghe khủng khiếp ra sao? Tôi vẫn
nghe thấy tiếng họ đang quát tháo không dứt. Tôi vừa lấy tay bịt tai vừa đi
về phía bên kia phòng đến chỗ máy nghe nhạc. Rồi tôi dùng một tay để bật
đĩa Mice Men to hết cỡ. Như thế - như thế khá hơn nhiều.

Vài phút sau, cánh cửa phòng tôi bật mở. Bố tôi đi thẳng tới chỗ máy

nghe nhạc rồi gạt nút tắt. Mẹ cầm lá thư trong tay. Mắt mẹ đỏ hoe. Tôi
không nói gì cả.

Bố đi đi lại lại. “Margaret,” cuối cùng bố nói. “Việc này liên quan đến

con. Bố nghĩ trước khi chúng ta làm gì hay nói gì đó thì con nên đọc lá thư
của ông bà ngoại đã. Barbara...” Bố chìa tay ra.

Mẹ đưa lá thư cho bố rồi bố đưa lại cho tôi. Chữ viết trong thư

nghiêng nghiêng và đẹp như chữ in, giống như chữ bạn mới tập viết hồi lớp
Ba vậy. Tôi ngồi thụp xuống giường.

Gửi Barbara,

Bố mẹ đã nghĩ nhiều về con. Bố mẹ già thật rồi.

Mẹ nghĩ chắc con khó lòng tin được. Nhưng đúng là như vậy.

Bỗng nhiên, bố mẹ muốn gặp đứa con gái duy nhất của mình hơn hết

thảy. Bố mẹ cứ băn khoăn rằng có phải mười bốn năm trước mình đã phạm
phải sai lầm không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.